Thoát Khỏi Xiềng Xích – Chương 8

Bạn cùng phòng có chút lo lắng, nhẹ nhàng hỏi tôi: “An An, cậu sao ?”

 

Tôi nghẹn ngào : “Không sao đâu, tớ vui đến phát khóc. Tối nay đãi cậu một bữa nhé”.

 

06.

Mọi chuyện ngày càng thuận lợi. 

 

Số tiền tôi kiếm ngày một nhiều, nên tôi mở 1 nhà hàng của riêng mình ở thị trấn, tập trung vào các sản phẩm độc quyền, công việc kinh doanh rất tốt.

Ở nhà không còn ai tìm tôi nữa. Dường như tất cả chúng tôi đều bằng lòng với mối quan hệ tan vỡ này.

 

Nhưng thật không ngờ tôi lại nhận cuộc gọi từ bà ngoại, đó lại là tiếng khóc nức nở của mẹ.

"An An, con mau đi thuyết phục em trai con, nó muốn ở lại nước Mĩ, sẽ không trở về!!!"

 

Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi tưởng họ đã mua cho nó một căn nhà chính là để nó ở lại đó.

Chỉ qua tiếng khóc ngắt quãng của mẹ tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Hóa ra bố mẹ tôi thương em trai sống một mình ở nước ngoài và điều kiện quá khó khăn nên họ nghĩ có thể mua cho nó một căn nhà để ở.

Khi em trai tôi về, nó có thể bán nhà, nếu nó không về thì họ có thể sang Mĩ sống cùng sau khi nghỉ hưu.

 

Ai mà ngờ em trai tôi lại tìm một Mỹ gốc Hoa để kết hôn ở đó và nhận thẻ xanh mà không một lời!

Không sao đâu, họ sẽ vượt qua thôi.

Bởi những này lớn lên dưới sự ảnh hưởng của tự do nên quan niệm sống rất thoáng, không thích hôn nhân ràng buộc, đặc biệt là gia đình nhiều thế hệ cùng chung sống. 

 

Bảo sao mà có chuyện là nếu bố mẹ tôi qua đó, ta sẽ trực tiếp nộp đơn ly hôn, thẻ xanh của em trai tôi sẽ bị hủy.

Thành tích học tập của em trai tôi đứng cuối lớp nên khi ra nước ngoài, nó chỉ vào một trường đại học tư thục lại không chí thú, thường lêu lổng với đám xấu. 

 

Học hành giở giang, lại thêm lười biếng. Nó sẽ bị thất nghiệp. 

 

Vậy nên nếu ly hôn, ước mơ ở lại Mĩ của nó sẽ tan thành mây khói.

Nó si mê kia đến mức dọa bố mẹ tôi sẽ bán nhà và chuyển đi nếu họ dám sang đó, để họ không bao giờ tìm nó nữa.

Đột nhiên, gốc rễ của nhà họ Đường đã bén rễ ở nước ngoài và sẽ không bao giờ quay trở lại.

 

Cái gọi là chăm sóc hưu trí chẳng còn gì cả. Ngôi nhà và cửa hàng của bố mẹ tôi đã biến mất, chỉ còn lại ngôi nhà cũ nơi họ đang tá túc.

 

Mẹ tôi tuyệt vọng kêu lên: “An An, đi thuyết phục em trai con đi!”

"Bố mẹ đã tiêu hết tiền vì nó rồi. Nếu nó không quay lại thì chúng ta phải sao?!"

 

Tôi không biết có cảm giác gì, riêng tôi, lúc này chỉ cảm thấy nực .

Họ coi người khác là trân bảo của mình, đáng tiếc là dường như người ta lại không nghĩ như .

 

Tôi lạnh lùng đáp: “Mẹ đã bỏ ra tổng cộng 97tr.800 cho tôi, và tôi đã phải trả lại cho mẹ số tiền gấp đôi. Mẹ quên rồi à?”

 

Mẹ tôi nghẹn ngào đổi chủ đề:

"An An, con khuyên em trai con đi? Chúng ta đã chu cấp cho nó lâu như , nó không thể không để ý tới chúng ta!"

Tôi bật .

"Đó là việc của gia đình mẹ và không liên quan gì đến con."

Nói xong tôi cúp máy.

 

Khi tôi đi ra ngoài, trai thấy vẻ mặt tôi không tốt liền quan tâm hỏi: “Có chuyện gì ?”

 

Tôi lắc đầu.

"Không có gì."

 

Thật trùng hợp trai của tôi, Giang Trừng, chính là chàng mập mạp nằm trên chiếc giường cạnh tôi trong phòng bệnh khi tôi học năm thứ hai trung học cơ sở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...