Thoát Khỏi Xiềng Xích – Chương 12

Giang Trừng đứng chắn trước mặt tôi, giữ lấy tay bố tôi, tôi khuôn mặt nổi gân xanh của ông ta, từng từ:

"Tôi thật khinh thường ông."

"Một kẻ hèn, đã nuôi dạy con trai mình trở thành kẻ hèn."

 

Tôi quay lại mẹ tôi lần nữa: “Mẹ rõ ràng là phụ nữ, lại coi thường con ruột của mình thật đáng thương.”

 

“Còn mày…” Tôi với Đường Thừa, “Suốt ngày nghĩ đến việc moi tiền của bố mẹ và chị , mày chẳng khác gì một loại ký sinh.”

 

Tôi đi vòng ra phía sau Giang Trừng, đứng trong phòng khách và ra những lời mà tôi đã kìm nén hơn 20 năm.

"Có quan hệ với các người, tôi thấy thật xấu hổ, giống như các người coi thường tôi, từ nay về sau chúng ta không có liên quan gì, cho dù tôi có chết, cũng sẽ không cần nhà họ Đường, các người cũng , đừng đến tìm tôi."

 

Mẹ tôi tức giận đến mức giơ tay muốn túm lấy tôi: “Mày có còn lương tâm không? Tao sẽ kiện mày. Mày có tin hay không? Tao sẽ đến trường con hỏi xem họ dạy mày như thế nào”. 

 

Tôi siết chặt tay, : “Xin lỗi, tôi đã tốt nghiệp rồi. Bà có thể kiện tôi ra toà biết đâu lúc đó tôi sẽ đưa tiền cho bà theo quy định hỗ trợ tối thiểu.

Vừa , tôi vừa bước tới bàn ăn, bất ngờ kéo khăn trải bàn. Bát đĩa vỡ tan tành, súp rau bắn tung tóe khắp nơi.

Tôi đã muốn điều này trong nhiều năm.

 

Bố mẹ mắng mỏ tôi không ngừng, Đường Thừa thậm chí còn không dám ho he.

Toàn thân tôi gần như run lên khi tôi kéo Giang Trừng ra khỏi cửa.

Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, tôi cúi đầu đi về phía trước, cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn lên đầu.

Không biết đi bao lâu, đầu óc mới bình tĩnh lại, quay đầu thấy Giang Trừng như dâu nhỏ vẫn lầm lũi đi theo, không dám một lời, bộ dáng cẩn thận.

 

Cơn giận trong lòng chợt tiêu tan, tôi phân vân không biết nên hay khóc: “Anh thấy sao?”

 

Giang Trừng đưa tay kéo tôi lại, : "Vừa rồi em quá hung hãn, bị em doạ."

 

Tôi hít một hơi sâu, dựa vào ấy : “Em phải sao đây? Em không có của hồi môn, có chê em không?”

 

Giang Trừng tựa cằm lên đầu tôi, :

“Này, chiều nay chúng ta đi lấy chứng nhận nhé?”

 

07

Tôi không biết Giang Trừng đã với gia đình ấy như thế nào,bố mẹ ấy thực sự đã đồng ý cho chúng tôi đi lấy chứng nhận.

 

Tôi lấy chồng không báo cho bố mẹ. Sau này, họ còn mượn số điện thoại của người thân để mắng tôi tôi đã chặn hết.

 

Chuyện gia đình tôi không có hỏi nữa mà ít nhiều cũng nghe từ miệng họ.

 

Bố mẹ tôi đã cố gắng rất nhiều để tìm cho em trai bất tài thất nghiệp của tôi một người đời, nó không có nhà, không xe, không học vấn, không việc nên cũng không có nào sẵn lòng lấy nó.

 

Giờ đây gia đình ba người của họ đang chui rúc trong căn nhà nhỏ cũ kỹ rộng 50 mét vuông đó, ngày ngày cắn cấu nhau.

 

Bố mẹ tôi cảm thấy Đường Thừa đang kéo họ xuống, còn Đường Thừa cảm thấy bố mẹ tôi bất tài.

 

Tôi không còn cảm gì sau khi nghe chuyện này nữa.

Tôi đã hoàn toàn từ bỏ.

Một ngày ba tháng sau, họ tôi lại gọi cho tôi và với tôi rằng khi mẹ tôi và Đường Thừa đang cãi nhau, nó đã đẩy bà ta xuống cầu thang và khiến bà bị gãy chân.

 

“Chú và Đường Thừa không ngó ngàng, dì thậm chí còn không trả nổi tiền thuốc men…” Anh họ thở dài:

"An An, biết những năm này em chịu khổ, dù sao bà ta cũng là mẹ của em, em nên quay về xem."

Tôi đã suy nghĩ và không từ chối.

 

Không phải tôi muốn quay lại gặp bà ta, mà chủ yếu là vì tôi có điều muốn .

Tôi mua vé máy bay và bay về quê ngay trong ngày.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...