9.
Ông nội của Trần Hạnh Hoan đột nhiên lạnh một tiếng:"Làm xong pháp, chắc hồn phách của bé cũng bị thu đi mất rồi. Còn trở về thế giới thực ư? Cô trẻ, có phải đọc tiểu thuyết nhiều quá không?""Tu luyện tà đạo mà dám người ngay trong trường học? Không biết xấu hổ!"Lão đạo sĩ mặc áo choàng đen giận dữ hét lên một tiếng, lao về phía ông nội của Trần Hạnh Hoan.Ông nội của Trần Hạnh Hoan thuận tay dán một lá bùa lên trán tôi, rồi quay lại ứng chiến.Bạn thân tôi cũng cầm một lá bùa định lao tới tôi, bị lá bùa trên trán tôi bật ngược ra.Cô ta tức giận nghiến răng, tôi đầy thù hận.Thấy ta không còn giả vờ, tôi không nhịn mà hỏi:"Vậy tất cả chuyện này là do cậu đúng không? Cố ý phép trước tại ngôi nhà ma hôm đó, để chúng tôi gặp cái gọi là ma đưa lối.""Sau đó còn cài đặt định vị cố định trên điện thoại của tôi, giả nhân viên của ngôi nhà ma để lừa tôi?"Cô ta thản nhiên thừa nhận.Tôi khó tin hỏi:"Tại sao?"Cô ta lên:"Tại sao? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi tại sao?""Người ngu ngốc, đầu óc chỉ có một đường thẳng như cậu, tại sao từ nhỏ đã có gia đình tốt như , điều kiện vật chất dư dả, đến trường, giáo viên hay học ai cũng mến cậu?""Trong khi tôi, rõ ràng vượt trội hơn cậu về mọi mặt, lại luôn thua kém cậu, còn thường xuyên bị so sánh với cậu!""Cậu có biết mọi người gì không? Họ cậu là mặt trời rực rỡ, còn tôi là con rết bò lầm lũi trong bóng tối!""Người tôi thích suốt sáu năm lại thích cậu! Tuần trước, ta tỏ với cậu, bị cậu từ chối thẳng thừng không chớp mắt, rồi nhảy xuống hồ tự vẫn, mãi mãi không nổi lên nữa!""Cậu xem, cậu có đáng c/hết không?"Tôi ngơ ngác đứng đó, lắp bắp:"Ai tỏ với tôi? Sao tôi không nhớ gì cả?"Cô ta tức tối phì một tiếng:"Chính cái dáng vẻ ngây ngô vô của cậu khiến tôi ghê tởm nhất! Giang Nguyệt, tôi mong cậu c/hết ngay lập tức!"Nói rồi, ta bất ngờ vẽ gì đó lên tay mình, sau đó không màng đến gì khác, lao thẳng về phía tôi.Ông nội của Trần Hạnh Hoan biến sắc:"Không xong rồi, là bùa Tẫn Diệt! Cô ta muốn cùng cháu đồng quy vu tận! Chạy mau!"Nhưng đôi chân tôi, vào khoảnh khắc ấy, như bị đóng đinh tại chỗ.
Tôi không thể di chuyển dù chỉ một chút.Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi chợt cảm nhận một luồng gió lạnh lướt qua trước mặt.Ngẩng đầu lên, tôi thấy Trần Hạnh Hoan đang đứng chắn trước mặt tôi.Cô ấy hướng về phía người thân của tôi và :"Cô đã sai rồi. Cô ấy luôn vượt trội hơn trong mọi thứ không phải vì may mắn, mà vì bản thân ấy là một người rất tốt, nhân hậu và vị tha. Dù rằng đúng là đầu óc có hơi chậm chạp một chút."Tôi lo lắng kéo tay ấy:"Cậu không sao chứ?""Cậu yên tâm, tôi không sao." Cô ấy mỉm , "Bùa này của ta không có tác dụng với ma quỷ."Khi tôi thở phào nhẹ nhõm, người thân lại vẽ một lá bùa khác và lao về phía Trần Hạnh Hoan.Sắc mặt của Trần Hạnh Hoan thay đổi:"Tiêu rồi, bùa này là loại chuyên dùng để đối phó với ma quỷ."Trong khoảnh khắc đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình hành nhanh như . Tôi lao tới, chắn trước Trần Hạnh Hoan.
Bạn thấy sao?