8.Khi trưởng phòng ký túc xá và Vương Tiểu Tuyết dễ dàng mang giày xuống giường, tôi sững người.Trần Hạnh Hoan mở lời:"Thấy chưa? Ít nhất thì hai người họ vẫn còn sống.""Nếu hôm nay cậu chọn tin lời thân mình, thì kết cục tốt nhất là cậu thoát khỏi cái gọi là ảo cảnh và cứu chính mình.""Nhưng nếu ta lừa cậu, thì mạng của cậu, trưởng phòng và Tiểu Tuyết, cả ba sẽ mất mạng ở nơi này.""Một mạng người và ba mạng người, xem cậu quyết định thế nào, Giang Nguyệt."Cuối cùng, tôi vẫn chọn tin tưởng Trần Hạnh Hoan.Tôi đeo chiếc dây chuyền ngọc, mang theo tín vật, chạy kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng đến Tây Cổ Đạo.Trên đường đi, mọi người đều không thấy tôi, thậm chí có thể xuyên qua cơ thể tôi.Lúc này tôi mới hiểu cảm giác "bị coi như không khí" mà Trần Hạnh Hoan đến.Khi tìm ông nội của Trần Hạnh Hoan, ông ấy quả nhiên thấy tôi.Sau khi liếc qua tín vật, ông lập tức nghiêm túc hẳn lên.Rồi cẩn thận kiểm tra tôi từ đầu đến chân, thở dài một tiếng:"Quá rắc rối."Ông không thêm gì, quay vào nhà lấy rất nhiều bùa và các dụng cụ, rồi vội vàng cùng tôi rời đi.Trên đường trở lại trường, tin nhắn từ thân tôi cũng gửi đến."Giang Nguyệt, chúng tôi đã đến rồi, cậu đang ở đâu? Nếu không ra ngay thì không kịp nữa!"Như bị ma xui quỷ khiến, tôi đáp lại một câu:"Hiện giờ cậu đang ở đâu?"Bên kia nhanh chóng trả lời:"Tất nhiên là ở ký túc xá của cậu rồi."Sau đó tin nhắn bị rút lại, thay bằng:"Tất nhiên là ở nơi hóa thành ký túc xá của cậu - cái mộ cổ đó."Tim tôi lạnh ngắt.Dù có ngốc đến đâu, tôi cũng nhận ra sự bất thường của ấy.Khi tôi và ông nội của Trần Hạnh Hoan đến ký túc xá, đã là 11 giờ 45 phút đêm.Tôi vừa vào đã thấy thân mình cùng một ông đạo sĩ mặc áo choàng đen đang ngồi ở vị trí của tôi, mưu tính gì đó.Thấy tôi bước vào cùng một người khác, ấy tức đến đỏ mặt."Giang Nguyệt, cậu chẳng bao giờ nghe lời đúng không? Hoàn toàn không để tâm đến lời tôi !"Tôi bình tĩnh , trong mắt chỉ còn sự thất vọng:"Đúng, cậu rằng nếu tôi ra khỏi tòa ký túc, sẽ bị âm khí xâm mà chết. Vậy mà tôi vẫn ổn đây, không phải sao?"Cô của tôi nghẹn lời, không trả lời thẳng câu hỏi, lại cố thuyết phục tôi:"Tôi đã rồi, mọi thứ ở đây đều là ảo cảnh. Đây là cơ hội cuối cùng, qua đây đi. Tôi và sư phụ sẽ giúp cậu hoàn thành nghi lễ, rồi cậu có thể trở về thế giới thực."
Bạn thấy sao?