8.
"Lâm Tuệ, van xin ..."
Giọng của giám đốc đã mang theo tiếng khóc.
"Gầm!"
Có lẽ là biết giám đốc không thể lừa tôi mở cửa, con gấu nâu đã mất hết kiên nhẫn.
"Lâm Tuệ! Tao ma cũng sẽ không tha cho mày!!!"
Giọng của giám đốc biến mất trong căn hộ bên cạnh.
Tôi đi về phía ban công, trên ban công lại thêm hai thi thể nữa.
Từ Hạo và Trương Mặc, hai người đáng thương, vợ con ở nhà sẽ không còn đợi họ về nữa. Con gấu nâu kéo giám đốc ra ban công, hai mắt nó chằm chằm vào tôi.
Tôi biết nó không thể qua đây, nên cũng không còn sợ hãi nữa, dùng ánh mắt đáp trả lại nó.
Một người một gấu cứ như nhau, tính toán thế nào để chết đối phương.
"Cô Lâm, hình bên bây giờ thế nào rồi?"
"Lực lượng cảnh sát đã điều , vì vị trí của khá hẻo lánh, lại gặp phải tuyết lớn đóng băng đường trước đó, nên cần khoảng 1 tiếng nữa mới đến ."
Tôi với ta, hình không tốt lắm, đã có 5 người bị con gấu nâu dã man.
"Nhờ các , nhất định phải mang đủ hỏa lực, đảm bảo con gấu nâu chắc chắn phải chết."
Cúp điện thoại, ngẩng đầu lên lại, con gấu nâu đã biến mất.
Tôi không biết nó còn ở trong nhà hàng xóm hay không, đột nhiên nhớ đến trong tòa nhà này còn có những cư dân khác không biết gì, tôi vội vàng tìm cách vào lại nhóm chat cư dân mà tôi đã rời trước đó.
1803: [Có một con gấu nâu ở tầng 18 căn 1804, hiện tại đã có 5 người thiệt mạng!!]
1803: [Đề nghị mọi người nhất định phải đóng kín cửa sổ, trước khi cảnh sát đến, đừng ra ngoài đi lại!]
Mặc dù tòa nhà này tỷ lệ người ở rất thấp, cũng có mười mấy hộ gia đình sống rải rác, để tránh lại xảy ra thảm kịch của căn 1804, tôi phải nhắc nhở mọi người.
1303: [Cái gì?? Gấu nâu?]
Tôi miêu tả ngắn gọn hình vừa rồi, một lần nữa nhấn mạnh phải đóng kín cửa sổ.
1803: [Nó rất thông minh, nếu mọi người nghe thấy tiếng gõ cửa, tuyệt đối đừng mở cửa.]
904: [Nói nhảm, gấu có thể thông minh đến mức nào, mà này bàn chân gấu có phải là của gấu nâu không, nếu là... hehe, hay là để tôi đến xem, chặt một cái tay của nó về cho mẹ già bồi bổ.]
1004: [Thằng ngu ở dưới, mày gặp gấu nâu, có thể chịu một cái tát của nó tao sẽ trồng cây chuối ăn cứt.]
303: [1803, thật sự có gấu nâu sao...]
Tôi trả lời ấy chắc chắn là có.
303: [Mọi người đừng nữa, gấu nâu sẽ ăn thịt người, tôi đã xem rất nhiều bài báo về gấu nâu ăn thịt người, nếu là thật... tôi không dám tưởng tượng, tôi ở tầng 3, lỡ như nó leo vào nhà tôi thì sao!]
1303: [Nói như ... tiếng lạ mà tôi vừa nghe thấy, chẳng lẽ là...]
Một số cư dân vẫn không tin chuyện này, tôi đang do dự có nên chụp cảnh tượng thảm khốc trên ban công nhà bên cạnh cho mọi người xem hay không, thì một cư dân tên là Gặp Gỡ đột nhiên lên tiếng.
Gặp Gỡ: [Cô , gấu nâu ở căn 1804, là ở cửa căn 1804 đúng không.]
Người này không ghi số phòng, avatar của ta là một mèo con rất dễ .
Gặp Gỡ: [Là ở bên ngoài cửa, đúng không.]
1803: [Không.. ở bên trong nhà.]
Gặp Gỡ: [Tôi gọi điện cho vợ tôi không , có thể giúp tôi đến nhà bên cạnh xem ấy thế nào không?] Thì ra ta là chồng của người hàng xóm.
Gặp Gỡ vẫn đang tiếp tục gõ chữ.
Gặp Gỡ: [Tôi thấy đang dối, căn bản không có con gấu nâu nào đúng không.]
Gặp Gỡ: [Mọi người đừng bị ta lừa, hôm nay vợ tôi cãi nhau với tôi, tức giận đòi ly hôn với tôi, còn dẫn con về Y Vân Quận, ấy bình thường rất thích dai, chắc chắn là ấy tức giận, hợp tác với 1803 diễn cho tôi xem một vở kịch.]
Gặp Gỡ: [1803, đi với ấy, dọa tôi như không cần thiết, tôi biết sai rồi còn chưa sao!]
Gặp Gỡ: [Cô với ấy tôi biết sai rồi, bảo ấy nghe máy, đừng tắt máy nữa.]
Gặp Gỡ: Thấy tôi không gì, ta bắt đầu cầu xin trong nhóm chat.
Gặp Gỡ: [Chắc chắn không có gấu nâu, mọi người đừng lo lắng, ai tốt bụng có thể giúp tôi đi khuyên nhủ vợ tôi không, tôi có tiền, chỉ cần có thể khuyên vợ tôi hồi tâm chuyển ý, tôi sẵn lòng trả 1000 tệ.]
Tôi hơi tức giận, vừa biết ta là chồng của người hàng xóm, tôi vốn dĩ có chút áy náy, những lời điên rồ này của ta rất có thể sẽ đưa mọi người vào nguy hiểm.
1803: [Tôi không dối, cũng không phải dai, thật sự có gấu.]
1803: [1804, tôi biết bây giờ rất lo lắng, ]
1803: [Rất tiếc, ấy đã bị rồi...]
Gặp Gỡ: [Cô bậy, sao dám nguyền rủa vợ tôi!]
Gặp Gỡ: [Bây giờ tôi sẽ quay về ngay, cứ đợi đấy.]
1703 vẫn luôn im lặng lên tiếng: [1804, đừng kích , tôi thay lên xem sao.]
Gặp Gỡ: [Người tốt! Cảm ơn !]
WeChat hiện lên một lời mời kết , là của 1703.
Tôi đồng ý ngay sau đó liền gửi cho ta một loạt lời chào hỏi.
1803: [Anh bị điên à?? Người khác không nghe thấy, chẳng lẽ vừa rồi không nghe thấy tĩnh ở trên lầu sao?]
1703: [Nghe thấy rồi.]
1703: [Tôi là chuyên gia sinh tồn hoang dã, yên tâm, tôi có biện pháp đối phó với con gấu đó.]
Nhìn thấy ta trả lời tự tin như , tôi chỉ cảm thấy choáng váng, tại sao luôn có người cho rằng mình có thể đối phó với gấu !
1803: [Giám đốc sở thú của chúng tôi khi bắt nó cũng đã bị rồi, dựa vào cái gì mà cho rằng có thể, cầu xin ở yên trong nhà, đợi cảnh sát đến không?]
1703: [Tôi có súng.]
Câu này của ta khiến tôi không ngờ tới.
Chuyên gia sinh tồn hoang dã cần phải trang bị súng sao? Tại sao ta lại có súng? Đây không phải là Mỹ.
Lúc tôi vẫn còn đang ngẩn người, 1703 lại : [Tôi lên đến nơi rồi.]
Tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Một người đàn ông cao lớn lực lưỡng cầm một khẩu súng săn cẩn thận tiến lại gần căn 1804 đang mở to cửa.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện trong lòng cho ta tự bảo vệ mình. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đúng lúc tôi nghĩ rằng 1703 đã bị rồi, thì ta lại với tôi
[Ở đây không có gấu.]
Cái gì, sao có thể.
Gấu sao có thể không ở trong căn 1804, nếu không ở đó, thì nó sẽ ở đâu?
1703 gọi video vào nhóm chat lớn.
Khuôn mặt của Gặp Gỡ xuất hiện đầu tiên, "Anh đã đến căn 1804 rồi sao? Tôi thấy đây giống nhà tôi."
1703 gật đầu: "Tôi đến rồi, ở đây không có gấu."
Gặp Gỡ thở phào nhẹ nhõm, "Tôi biết mà, vợ tôi thế nào rồi, vẫn còn giận tôi sao."
Anh ta vào ống kính hét lớn: "Vợ à, biết sai rồi, người phụ nữ đó thật sự chỉ là đồng nghiệp của , em tha thứ cho đi!"
1703 chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông một lúc lâu, trầm giọng : "Không có gấu, rất tiếc, vợ đã chết rồi."
Anh ta chuyển ống kính về phía cảnh tượng thảm khốc trên ban công.
Gặp Gỡ kêu lên một tiếng, suýt chút nữa ngất xỉu, ngay cả những người khác đang hóng hớt cũng vội vàng tắt video.
[Quá tàn nhẫn!]
[Rốt cuộc là ai ?]
[Trong tòa nhà chúng ta có kẻ người sao??]
Mọi người bàn tán xôn xao, so với việc vừa nãy trong tòa nhà có gấu nâu, dường như họ càng sợ hơn việc trong tòa nhà có kẻ người trà trộn vào. 1703 chuyển ống kính trở lại, ánh mắt lạnh lùng: "1803, có gấu chết 1804, ở đây không có gấu."
"Là đã người, muốn bịa ra lý do để thoát tội đúng không."
Vừa dứt lời của 1703, Gặp Gỡ liền gào thét chửi rủa tôi: "Con đàn bà tiện nhân này! Mày vợ tao, bây giờ tao sẽ đến mày!"
"Tao mày!"
Tôi nằm mơ cũng không ngờ, bản thân mình tốt bụng mà lại bị người ta gán cho cái mác kẻ người.
Nhìn những người đang lên án tôi, tôi nghĩ hay là để bọn họ bị gấu ăn thịt hết đi.
1703: "1803, tự thú đi."
Tôi đang tức đến nghiến răng ken két, thì cánh cửa phía sau chếch bên phải ống kính của 1703 bị mở ra một khe hở.
303 mắt tinh cũng phát hiện ra điều bất thường, "1703, cánh cửa phía sau ... sao tôi nhớ vừa nãy là đóng mà?"
"Kia, kia kìa, hình như có một cái móng vuốt!"
Bạn thấy sao?