Thoát Khỏi Miệng Gấu – Chương 3

5.

 

"Ở kia, mau bắt lấy nó!"

 

Nghe thấy tiếng cứu viện, toàn thân tôi như bị rút hết sức lực, ngã quỵ ở cửa.

 

"Gầm!!"

 

"Gầm gầm!!"

 

"Cẩn thận một chút, đừng nó bị thương!"

 

Nghe thấy tĩnh bên ngoài, tôi không ngừng tự an ủi bản thân không sao rồi, sắp không sao rồi.

 

Điện thoại của thân gọi đến.

 

"Tuệ Tuệ, cậu sao rồi... Sao chỗ cậu ồn ào , cậu xảy ra chuyện gì rồi??"

 

Tôi với ấy mình không sao, "Giám đốc đã dẫn người đến rồi, tớ chắc là đã an toàn rồi."

 

Bạn thân thở phào nhẹ nhõm, liên tục thì tốt rồi.

 

Đúng lúc này, cửa nhà tôi lại bị gõ.

 

"Ai ?"

 

"Tiểu Lâm à, là tôi." Là giám đốc.

 

"Con gấu nâu đã bị chúng tôi mê rồi, ha... Cô mở cửa cho tôi vào đi." Có lẽ vì mệt mỏi sau khi bắt gấu, giám đốc thở hổn hển.

 

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng thả xuống, để đảm bảo thật sự an toàn, tôi lại qua mắt mèo ra ngoài.

 

Bên ngoài cửa chỉ có một mình giám đốc, ánh đèn chiếu vào khiến khuôn mặt ông ta có chút tái nhợt.

 

Cửa nhà hàng xóm vẫn đang mở, xung quanh có dấu vết đánh nhau, còn có một ít vết máu, con gấu đã biến mất.

 

Sau khi xác nhận xung quanh an toàn, tôi mở khóa chống trộm.

 

"Chờ một chút, tôi sẽ mở cửa cho ông ngay."

 

"Chờ đã!"

 

Vừa rồi tôi không cúp máy, thân đột nhiên hét lên.

 

"Tuệ Tuệ, đừng mở cửa!"

 

"Tớ vừa hỏi người ta rồi, lần này giám đốc đến bắt gấu chỉ mang theo hai nhân viên chăm sóc vật...."

 

"Cậu chắc chắn là bọn họ đối phó con gấu nâu sao?"

 

6.

 

Lời của thân khiến tôi sững sờ tại chỗ, bàn tay đã đặt trên tay nắm cửa lại rụt về.

 

Cách một cánh cửa, tôi cẩn thận hỏi: "Giám đốc, ông gấu đã bị bắt, gấu đâu?"

 

Giám đốc không ngờ tôi không những không mở cửa cho ông ta, ngược lại còn hoài nghi ông ta, có chút tức giận.

 

"Tôi bảo Từ Hạo và Trương Mặc khiêng xuống rồi."

 

Tôi qua vẻ mặt hơi dữ tợn của giám đốc, thấy màn hình hiển thị thang máy phía sau vẫn ở tầng 18.

 

Ba người bọn họ có thể đối phó con gấu hay không là một chuyện, ông chắc chắn hai người có thể khiêng một con gấu nâu đang hôn mê đi xuống cầu thang bộ sao, đây đang là tầng 18 đấy!

 

Thấy tôi không có tĩnh gì, giám đốc lại vội vàng bổ sung: "Lâm Tuệ, lần này đúng, con gấu này quả thực không thể giữ lại, lần này ra ngoài không mang súng, sau khi về tôi sẽ bắn chết nó."

 

Một vị giám đốc luôn cuồng vật đột nhiên muốn chết con gấu nâu quý nhất của mình.

 

"Ông đã thấy thi thể rồi sao?"

 

"Nhìn thấy rồi, quá thảm, quá thảm rồi... Lâm Tuệ, mau cho tôi vào đi, thực sự quá đẫm máu, thật, tôi hơi sợ."

 

Tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

 

Như thân , một con gấu nâu trưởng thành ăn thịt người và lại còn bái nguyệt, chỉ dựa vào ba người thật sự có thể bắt sao?

 

Từ Hạo và Trương Mặc, hai người họ cộng lại cũng sắp 100 tuổi rồi.

 

Suy đi nghĩ lại, tôi gọi điện cho Từ Hạo.

 

"Người ơi... em hãy bay chầm chậm, cẩn thận phía trước có hoa hồng gai..."

 

Tiếng nhạc chuông cảm vang lên từ bên ngoài cửa.

 

Đây là nhạc chuông điện thoại của Từ Hạo.

 

Giám đốc có lẽ biết không thể giấu diếm nữa, vội vàng giải thích: "Tôi thừa nhận, tôi.. tôi đã nghĩ viển vông rồi.”

 

“Từ Hạo và Trương Mặc đã bị con gấu nâu đập chết, tôi liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, bắn thuốc mê vào cơ thể con gấu nâu.”

 

“Bây giờ nó đang ngủ, với liều lượng đó nó sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, Lâm Tuệ, mau cho tôi vào trong.”

 

“Cầu xin cho tôi vào trốn một chút, nếu không lát nữa nó tỉnh lại tôi sẽ mất mạng!!"

 

7.

 

Ban đầu tôi còn đang do dự có nên mở cửa hay không, sau khi nghe những lời này liền lập tức khóa cửa lại.

 

"Giám đốc, ông đang bị con gấu uy hiếp, đúng không?"

 

Ý nghĩ này rất hoang đường, một con gấu phải có chỉ số IQ cao đến mức nào mới có thể uy hiếp một người mồi nhử.

 

Giám đốc vừa , nếu con gấu tỉnh lại, ông ta sẽ chết.

 

Nhưng đây là khu chung cư, không phải nhà tù, nếu con gấu đã bị mê, ông ta chạy là rồi mà?

 

Vậy nên chỉ có một khả năng, có thứ gì đó đang kiềm chế ông ta, khiến ông ta không dám chạy.

 

Quả nhiên, vừa dứt lời, giám đốc liền bắt đầu đập cửa điên cuồng.

 

"Lâm Tuệ, mở cửa ra!"

 

"Cô đã đoán ra rồi mà còn không mở cửa, chẳng lẽ muốn chết tôi sao?!"

 

"Mở cửa ra, mở cửa ra!"

 

"Van xin mở cửa ra, tôi không muốn chết, không muốn chết...."

 

Từ chửi rủa chuyển sang van xin, lần này, tôi không hề lòng.

 

Không cứu hàng xóm là do tôi nhát gan, là do hiện thực như .

 

Nhưng giám đốc, ông ta vốn dĩ có cơ hội sống sót.

 

Tôi đã với ông ta con gấu này ăn thịt người, nhắc nhở ông ta nhất định phải mang theo súng. Nhưng ông ta, chỉ mang theo hai nhân viên chăm sóc vật gần năm mươi tuổi, mấy tấm lưới rách nát và súng mê.

 

Tôi không biết ông ta rốt cuộc là vật đến mức mê muội hay là quá tin tưởng vật không thể nào con người.

 

Tôi nhớ đến sự kiện gấu nâu người bị thương xảy ra ở sở thú chúng tôi nửa năm trước.

 

Sự việc đó vốn dĩ không phải lỗi của sở thú chúng tôi.

 

Một du khách bất chấp lời khuyên can đã trèo lên hàng rào để chụp ảnh gấu nâu, cuối cùng bị trượt chân rơi vào lãnh địa của gấu nâu.

 

"Người đó rơi xuống rồi!!!"

 

"Nhân viên quản lý, mau gọi nhân viên quản lý!"

 

"Gấu, gấu đến rồi."

 

Một con gấu nâu vạm vỡ tiến lại gần du khách bị ngã, ban đầu nó không dám trực tiếp tiến lên.

 

Nó liên tục đi quanh du khách, dường như đang xác nhận có nguy hiểm hay không.

 

Bảo vệ thực ra đến rất nhanh, hàng chục khẩu súng đồng loạt chĩa vào con gấu nâu, con gấu cũng hiểu thứ này nguy hiểm, nên vẫn không dám đến gần.

 

"Đừng chúng!!"

 

Giám đốc chạy từng bước nhỏ đến, ông ta chặn đội trưởng bảo vệ lại, nghiêm nghị : "Gấu là của con người, chúng ta không thể dùng hình thức bạo lực này để đối xử với chúng."

 

"Bạo lực không thể giải quyết vấn đề, chỉ khiến chúng thất vọng về con người."

 

"Tình giữa vật và con người cần duy trì bằng hòa bình."

 

Ông ta vừa diễn thuyết vừa lần lượt hạ thấp nòng súng của các bảo vệ. Đội trưởng bảo vệ biết người này có quan hệ hậu trường rất cứng, cũng không dám căng.

 

Chỉ thấy ông ta đứng trên cao xuống con gấu hét lớn: "Này của tôi! Thư giãn đi!"

 

"Mày là một đứa trẻ ngoan, đừng kích , tao sẽ đảm bảo an toàn cho mày."

 

"Bây giờ, lùi lại, đúng rồi, lùi lại."

 

Tất cả mọi người đều ngơ ngác vị giám đốc này, ngay cả con gấu cũng cảm thấy cạn lời.

 

"Mày bị điên à?! Mau cứu tao với!"

 

Vị du khách xui xẻo kia nào có tâm trạng nghe ông ta hùng hồn, ta lớn tiếng chửi rủa, hy vọng có thể nhanh chóng bắn chết con gấu nâu.

 

"Anh đừng sợ, nó là một đứa trẻ ngoan, sẽ không ..."

 

Lời của giám đốc còn chưa dứt, con gấu nâu đó liền trực tiếp xông lên, vỗ một cái vào đùi của du khách.

 

Cả bầu trời đều tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của ta.

 

Giám đốc cũng hoảng sợ, vừa ngăn cản bảo vệ không cho nổ súng, vừa bảo nhân viên chăm sóc vật nhanh chóng sử dụng súng mê.

 

Gấu nâu bị mê, bảo vệ kiên quyết muốn chết con gấu nâu này, bởi vì nó đã người bị thương.

 

"Nó đã phạm sai lầm, tội không đáng chết!"

 

"Vị du khách đáng thương này tôi sẽ cố gắng hết sức bồi thường cho ta."

 

Giám đốc đẩy đẩy kính, không hề cảm thấy có vấn đề gì.

 

"Nói đi cũng phải lại, nếu không phải vị du khách này vi phạm quy định, con gấu không thể nào ta bị thương."

 

"Là ta xâm phạm lãnh địa của con gấu trước, vật chỉ đang bảo vệ lãnh địa của mình, đó là bản năng."

 

"Rõ ràng là lỗi của con người, mà lại muốn chết một con gấu vô tội, điều này không ."

 

Thế lực của giám đốc rất mạnh, ông ta thật sự đã bảo vệ con gấu nâu này.

 

Người đàn ông đó nhận một khoản tiền bồi thường lớn, cuối cùng chọn cách bỏ qua mọi chuyện.

 

Nhưng sự việc này lại xôn xao trên mạng, bao gồm cả đoạn phát ngôn điên rồ của ông ta bị người ta thành video chế giễu lan truyền khắp nơi.

 

Danh tiếng của sở thú bị hủy hoại.

 

Giám đốc có thể dùng quan hệ để bảo vệ một con gấu, không thể giữ lại lòng tin của du khách.

 

Nửa năm sau, sở thú vẫn sản.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...