Thoát Khỏi Miệng Gấu – Chương 2

3.

 

Tôi run rẩy từng bước di chuyển đến cạnh ban công, nếu như nhà hàng xóm cũng không lắp khung chắn cửa sổ....

 

Hít sâu một hơi, tôi chuẩn bị sẵn sàng tư thế nếu hình không ổn sẽ lập tức bỏ chạy.

 

Chỉ cần thấy gấu leo qua cửa sổ, tôi sẽ cửa xông ra, chạy trốn ra ngoài ẩn nấp.

 

Đây là biện pháp tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra, đến lúc đó, ở bên ngoài tôi có thể sẽ chết, ở trong nhà tôi chắc chắn sẽ chết.

 

Tôi không ngừng tự cổ vũ bản thân, đột nhiên thò đầu ra.

 

Kính phản chiếu khuôn mặt của tôi.

 

May quá, nhà hàng xóm đã lắp khung chắn cửa sổ, hơn nữa kích thước cửa sổ không đủ để một con gấu nâu chui qua.

 

Đảm bảo sự an toàn của mình, tôi lại không cảm thấy may mắn.

 

Bởi vì tôi thấy hàng xóm và con của ấy đang nằm bên cạnh ban công chảy máu, còn con gấu nâu đó...

 

Đang bái nguyệt!

 

Hồi nhỏ người già trong nhà từng kể, vật một khi xuất hiện hiện tượng bái nguyệt, tuyệt đối không thể giữ lại, đây là dấu hiệu sắp thành tinh.

 

Mà bây giờ tôi rõ ràng thấy con gấu nâu này đang hướng về phía mặt trăng, bắt chước tác chắp tay vái lạy của con người.

 

Con gấu nâu bái rất chuyên tâm, nó không nhận thấy tôi đang nó, cũng không nhận thấy người phụ nữ bên cạnh chân nó đã đậy.

 

Tay của người phụ nữ cử , ấy chưa chết.

 

Người phụ nữ tỉnh lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ hết hồn, ấy cố nén nỗi sợ hãi không phát ra tiếng.

 

Cô ấy nhẹ nhàng, từng chút từng chút một bò ra xa con gấu nâu.

 

"A!"

 

Nửa người ấy đã bò vào phòng khách, mà vẫn bị con gấu nâu một cái tát kéo trở lại.

 

Người phụ nữ rên rỉ đau đớn, con gấu nâu ấy một cái, hướng về phía mặt trăng lại bái một cái.

 

Giây tiếp theo, tôi thấy một cảnh tượng mà cả đời này cũng không muốn nhớ lại lần thứ hai.

 

Nó đang ăn thịt người.

 

Đầu tiên là ăn phần bụng.

 

Tôi thấy người phụ nữ co giật đau đớn, môi ấy mấp máy, dường như đã không còn sức lực để kêu cứu nữa.

 

Tôi ngã ngồi trên mặt đất, lăn lộn bò đến phòng khách.

 

Tôi là người huấn luyện hổ trong sở thú, cảnh tượng hổ săn mồi tôi đã chứng kiến không ít.

 

Chúng sẽ cắn đứt cổ họng của con mồi trước, đợi con mồi tắt thở rồi mới thưởng thức bữa ngon.

 

Đa số vật trong giới tự nhiên đều là chết rồi mới ăn. Tôi chưa từng thấy loài mãnh thú nào lại ăn sống con mồi.

 

Gấu nâu... gấu nâu...

 

WeChat hiện lên một cuộc gọi thoại, tôi theo bản năng nhấn nghe.

 

"Tại sao.... không cứu tôi..."

 

Giọng của hàng xóm vô cùng đau đớn, qua điện thoại, mơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng nhai nuốt của gấu nâu.

 

Tôi nhớ ra rồi, trước đây vì vấn đề ai quản lý, tôi đã thêm WeChat của người phụ nữ nhà bên cạnh.

 

"Xin lỗi, tôi thật sự không có khả năng cứu , xin lỗi..."

 

Tôi không ngừng xin lỗi, giải thích hình lúc đó nếu tôi mở cửa chúng tôi đều sẽ chết.

 

"Ha.. cũng.. đúng.." Tiếng của người phụ nữ đứt quãng.

 

"Nó.. ăn xong.. bụng.. của tôi.. rồi.. tôi hận.. ."

 

"Đóng chặt cửa.. sổ.. đừng.. mở..."

 

Chỉ nghe thấy một tiếng gầm của gấu nâu, điện thoại bị ngắt.

 

Tôi chìm trong sự tự trách sâu sắc, ấy vì tôi không dám mở cửa cứu ấy mà hận tôi, câu cuối cùng lại dặn dò tôi đóng chặt cửa sổ.

 

"Ring ring.." Lại một cuộc gọi đến, tôi , là giám đốc sở thú gọi đến.

 

Nhấc máy, giọng đầy nội lực của giám đốc truyền ra từ bên trong: "Tiểu Lâm à, tôi đã dẫn người đến khu chung cư của rồi, con gấu ở đâu?"

 

Tôi bằng giọng khàn khàn: "Tòa 2 căn 1504. Căn hộ bên cạnh tôi." Giám đốc không nghi ngờ tại sao một con gấu có thể ở bên cạnh tôi, chỉ ông ta sẽ đến ngay.

 

Thấy điện thoại sắp bị cúp, tôi vội vàng ngăn ông ta lại: "Ông có mang súng không."

 

Giọng của giám đốc có chút khó chịu: "Đã mang súng mê, tôi cảm thấy không cần dùng đến, lưới bắt thú của chúng tôi là đủ rồi."

 

"Tiểu Lâm à, tôi đã với rất nhiều lần rồi, đối xử với vật phải bằng thương.

 

Một khi tổn thương chúng, chúng sẽ không còn tin tưởng nữa."

 

"Không, nhất định phải mang súng, loại súng có thể bắn chết gấu ấy."

 

"Tiểu Lâm, xem đang cái gì hả..."

 

"Nó ăn thịt người rồi."

 

4.

 

"Cô, gì?"

 

Giọng của giám đốc cao vút lên gấp tám lần, "Tiểu Lâm, chuyện này không thể bừa!"

 

Tôi chằm chằm ra ban công, với ông ta: "Tôi không có tâm trạng với ông, nó đang ăn thịt hàng xóm của tôi."

 

"Nhanh đến cứu người, người đó vẫn chưa chết, có lẽ còn cứu .”

 

“Nhớ kỹ, nhất định phải mang theo súng!"

 

Điện thoại bị cúp, tôi tin rằng dù là một giám đốc sở thú vật đến đâu, khi nghe tin tức này, cũng sẽ không còn chút lòng thương xót nào đối với con gấu nâu này nữa.

 

Từ ban công bên kia truyền đến tiếng đập cửa sổ ầm ầm. Tôi lê thân thể đi qua xem, thì ra là con gấu nâu đó đang đập kính.

 

Kính vỡ tan.

 

Nửa người con gấu thò ra ngoài.

 

Xem ra nó cũng nghĩ giống tôi.

 

Tôi quay đầu lại, thi thể của người hàng xóm đã không còn nổi nữa.

 

Nỗi đau xót xa dâng lên, tôi không nhịn cầm lấy lọ hoa trên mặt đất đập vào đầu con gấu nâu.

 

Ăn thịt người, ăn sống, còn muốn bò sang đây, tao đập cho mày vỡ đầu!

 

Tôi ném tất cả các chậu hoa trên ban công vào con gấu nâu, nó đau đớn kêu gào không ngừng lùi về sau.

 

Vì quá vội vàng lùi lại, nó lại bị mảnh kính còn sót lại trên khung cửa sổ cứa vào da thịt.

 

Tôi con gấu nâu đau đớn lắc đầu, trong lòng có chút hả hê.

 

Nó biết mình không thể lẻn vào nhà tôi từ cửa sổ, liền lại chạy đến cửa nhà tôi ầm ầm đập cửa.

 

Có lẽ khi con người đến lúc cực kỳ sợ hãi sẽ bị tê liệt, có lẽ là vì biết giám đốc sắp đến nên trong lòng yên tâm hơn không ít.

 

Tôi mà lại đứng cách một cánh cửa mà chửi rủa con gấu đó.

 

Trong chốc lát, tiếng mắng của người, tiếng gầm của gấu vang vọng khắp hành lang.

 

[Tiểu Lâm, chúng tôi đã đến dưới nhà rồi.]

 

Tôi tranh thủ trả lời tin nhắn cho giám đốc

 

[Đi cầu thang bộ, đừng đi thang máy.] Không gian thang máy chật hẹp, hơn nữa con gấu nâu đã biết nơi đó có thể sẽ mang đến cho nó bữa ăn rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...