5
Một sự nổi tiếng không ngờ tới bất chợt đổ ập xuống.
Nhiều học lập tức hóa thân thành phóng viên chiến trường, mở livestream.
Cả phòng tiệc tràn ngập những câu như: 'Mọi người ơi!', 'Hãy thả một trái tim miễn phí nhé các !'...
Cả livestream trở thành một sân chơi cho những câu .
"Tưởng là tâm thần, hóa ra lại là thần tiên dự đoán."
"Người Trung Quốc có lời tiên tri của riêng mình."
"Không đúng, tóc ngắn này trông quen quá, hình như đã từng xuất hiện trên chương trình hòa giải."
Nhưng lời nghi ngờ này nhanh chóng bị nhấn chìm trong những câu .
Trạm Thư Dao đứng sững, hai mắt đảo liên tục, trông như thể đầu óc ấy sắp bốc cháy.
Nếu lúc này ấy lập tức rời đi, dù có hơi mất mặt, ít ra vẫn có thể giữ chút thể diện.
Nhưng tính cách ấy cực kỳ bướng bỉnh.
Hồi xưa ấy cũng không chịu nhường bất kỳ ai, dù chỉ một chút. Chỉ hai tháng ngồi cùng bàn với ấy, tôi đã cố hết sức để giữ khoảng cách, ấy luôn có cách khiến người khác kiệt quệ.
Có lúc tôi tưởng rằng ấy sẽ tôi cạn kiệt sức lực.
Kể từ khi ấy xuất hiện hôm nay, tôi vẫn chưa thể hiểu rõ liệu Trạm Thư Dao đang cố kiếm sự ý hay ấy thật sự có vấn đề.
Dù sao thì ấy cũng là một người cực kỳ nhạy cảm, mọi chuyện đều phải theo ý ấy.
'Video của cậu chắc chắn đã bị chỉnh sửa. Nếu cậu có thể chứng minh video này là hoàn chỉnh, tôi sẽ thừa nhận là tôi đã vu oan cho cậu.'
Đúng là Trạm Thư Dao mãi không hiểu bài học dừng lại đúng lúc.
Tôi vốn không hề hoảng loạn, bây giờ càng không thể mất bình tĩnh.
'Trạm Thư Dao, cậu luôn đòi hỏi tôi phải có chứng cứ để tự minh oan, tôi đã đưa ra rồi. Còn cậu, chỉ biết suông, bịa chuyện.'
'Tôi nghĩ cậu nên hiểu một điều, ai nghi ngờ thì người đó phải đưa ra chứng cứ. Cậu đã học văn nghị luận rồi chứ, luận điểm đã có, luận cứ của cậu đâu?'
'Cậu tôi lừa khán giả, cậu phải chứng minh rằng video này đã bị chỉnh sửa.'
'Cậu tôi ngược đãi chó, bảo rằng camera của trường đã quay lại, cậu không hề đưa ra đoạn camera đó. Ai cũng biết rằng sau mười năm, camera giám sát đã bị ghi đè, không thể tìm lại hình ảnh ngày đó. Tôi thật sự không cần thiết phải chơi với cậu đến mức này.'
'Với những người như cậu, báo cảnh sát cũng chẳng ai thèm tiếp đâu!'
Trạm Thư Dao bị tôi dồn ép, bước lùi từng bước.
Cô ấy run rẩy không ngừng, không biết là vì sợ hãi hay giận dữ.
Trạm Thư Dao liên tục co rụt vai, thút thít không ngừng.
'Cậu thấy tôi thế này thì hài lòng lắm phải không?'
'Hứa Hoài Ân, cậu vẫn còn mạnh mẽ như ngày xưa. Lúc nào cũng ép người khác vào bước đường cùng.'
'Cậu muốn tôi c//hế//t đi mới hài lòng đúng không? Phải khi tôi c//hế//t rồi, cậu mới chịu tin rằng những gì tôi đều là sự thật sao! Thế giới này sao thế này!'
Cuối cùng, một vài học không thể chịu nổi nữa.
'Nhìn lâu rồi mà cậu cũng chẳng đưa ra bằng chứng thực tế nào.'
'Lúc thì Hứa Hoài Ân ngược đãi chó, lúc thì cậu ấy bắt nạt người khác. Cậu có chuẩn bị kỹ trước khi bịa chuyện không đấy?'
'Hoài Ân hơi kín tiếng thật, cậu ấy người không có vấn đề gì.'
'Đúng , mỗi lần tôi không hiểu bài tập, Hoài Ân đều rất nhiệt giúp đỡ.'
'Thôi đủ rồi Trạm Thư Dao, thêm cũng chẳng còn gì tử tế đâu.'
'Cậu đến đây để kiếm chác đúng không?'
Bạn thấy sao?