Thoát Khỏi Cái Bẫy [...] – Chương 2

2

 

Tất cả mọi người trong phòng đều về phía tôi, mỗi người có một suy nghĩ riêng.

 

Trần Kiều Kiều vẫn giơ máy quay, đưa toàn cảnh buổi tiệc lên sóng, kèm theo một cảnh cận rõ nét gương mặt tôi.

 

Livestream bỗng chốc thu hút hàng nghìn người xem.

 

Họ đều chờ tôi lên tiếng tự biện minh.

 

"Kẻ bắt nạt đáng c//hế//t! Nhìn mặt ta là biết kiểu người độc ác rồi."

 

"Tôi cũng từng bị bắt nạt, cảm giác đơn tuyệt vọng ấy tôi hiểu quá rõ."

 

"Mọi người không thấy chuyện này giống một bài tập rèn luyện tâm lý sao?"

 

"Không phải chứ, ai lại đem chuyện này ra cơ chứ! Nhất là trong buổi họp lớp. Đừng vội phán xét nạn nhân."

 

"Tôi nghĩ nếu ấy không gì sai, thì việc tự biện minh sẽ rất khó khăn."

 

Mặc dù lúc đó trên gương mặt tôi có hiện lên vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.

 

Nhưng đó không phải biểu hiện của sự hoang mang hay cảm giác tội lỗi.

 

Tôi chỉ đang tự hỏi liệu Trạm Thư Dao có đang giỡn không, nên tôi hỏi lại:

 

"Cậu chắc chứ? Cậu tôi bắt nạt cậu, là khi nào?"

 

Trạm Thư Dao khẽ nhếch miệng một cách khinh bỉ, lên trần nhà, rồi hít mũi thật mạnh, như thể đang cố nén nước mắt.

 

"Cậu nhốt tôi trong nhà vệ sinh, dội nước lên người tớ."

 

"Cậu còn khóa tôi trong phòng giáo viên suốt một đêm."

 

"Cậu bẻ gãy hết bút trong hộp bút của tớ, tôi không thể bài kiểm tra."

 

"Thôi, kể ra gì nữa. Nhiều năm trôi qua rồi, tôi đã tha thứ."

 

"Hoài Ân à, tôi không định hận cậu nữa, uống ly này đi, chúng ta hòa nhé."

 

Cô ấy nghiêng ly rượu về phía tôi.

 

Tôi chằm chằm vào ly rượu đang lắc lư mà lặng thinh.

 

Nếu tôi thật sự cụng ly với ấy, chẳng phải tôi đã thừa nhận mình là kẻ bắt nạt sao?

 

—--------

 

Tôi đưa tay gạt ly rượu của ấy sang một bên, rồi đứng dậy, đối diện với Trạm Thư Dao.

 

"Tôi không bao giờ chịu oan ức mà không gì cả."

 

"Trước đó, tôi còn nghĩ cậu đang ."

 

"Bây giờ thì tôi nhận ra, cậu rất nghiêm túc."

 

"Trạm Thư Dao, tôi không thể nào so bì với khả năng của những người như cậu, những người luôn đi trên con đường phi lý."

 

Trạm Thư Dao quả nhiên đã có chuẩn bị sẵn.

 

Những lời trước đó của ấy chỉ là bước dọn đường, khiến tôi không thể thoát ra khỏi huống này.

 

Làm sao ấy có thể thật lòng muốn hòa giải như lời ta chứ?

 

"Nghe này Hứa Hoài Ân, trên mạng không sai, kẻ ác luôn không biết mình đã điều ác."

 

"Sao cậu có thể những lời này một cách tự tin như ! Mười năm qua, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, trong mơ toàn là gương mặt xấu xí của cậu."

 

"Cậu có biết cậu đã cho tôi tổn thương tâm lý thế nào không!"

 

Nước mắt bắt đầu rơi từ khóe mắt đỏ au của Trạm Thư Dao. Những ngón tay run rẩy, cơ thể co giật và cơ mặt méo mó.

 

Nếu là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy bối rối khi thấy ấy trong trạng này.

 

Nhưng tôi thì không.

 

Tôi đứng thẳng lưng, và tự tin trả lời:

 

"Trạm Thư Dao, tôi chưa bao giờ gì có lỗi với cậu. Nếu cậu muốn trở thành diễn viên, xin đừng lấy tôi nơi luyện tập diễn xuất."

 

"Cậu đã trưởng thành rồi, cậu nên biết rằng việc bịa đặt sẽ phải trả giá."

 

"Chuyện gì cũng chỉ cần mở miệng , không có chứng cứ, nước mắt thì rơi lã chã. Nếu thế mà thì chắc nghề luật sư nên sáp nhập với nghề khóc rồi."
 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...