Thoát Khỏi Bố Mẹ [...] – Chương 3

Món này bao nhiêu tiền, tổng cộng bao nhiêu, sau này phải trả bao nhiêu.

 

Nói thật lòng, bố mẹ không đối xử tệ với tôi. Dù ăn uống không bằng em trai những nhu cầu cơ bản vẫn đảm bảo.

 

Họ chỉ xem tôi như một người ngoài, tính toán với tôi rất rạch ròi.

 

Giống như vay tiền ngân hàng, việc bọn họ nuôi tôi lớn lên thực chất là một khoản vay tôi mượn từ họ.

 

Khoản vay này, sau khi trưởng thành tôi phải trả cả gốc lẫn lãi.

 

Tôi luôn nghĩ rằng tất cả gia đình đều như , cho đến một lần tôi kể chuyện này với tôi.

 

Bạn tôi là con một, ấy sửng sốt : "Bố mẹ cậu có vấn đề à?"

 

Sau đó ấy , của bố mẹ vốn là vô điều kiện.

 

Từ nhỏ, ấy muốn gì bố mẹ đều mua cho, chưa bao giờ nhắc đến chuyện trả tiền.

 

Cô ấy còn bảo, hầu hết các bậc cha mẹ đều như . Tình sao có thể đo bằng tiền ?

 

Nghe có vẻ buồn lý thuyết đơn giản đến mức chẳng thể gọi là thường thức ấy, với tôi lúc đó, chẳng khác gì bảo trái đất là hình vuông, đảo lộn hoàn toàn thế giới quan của tôi.

 

Từ đó, tôi bắt đầu ý quan sát những người xung quanh. Cuối cùng tôi nhận ra tôi đúng.

 

Người khác là bình thường.

 

Còn tôi mới là ngoại lệ.

 

Tôi không kìm , từng hỏi mẹ mình tại sao lại đối xử phân biệt giữa tôi và em trai như .

 

Mẹ tôi trông rất ngạc nhiên, như thể tôi vừa hỏi tại sao trái đất lại là hình tròn.

 

Bà thản nhiên trả lời: "Bởi vì Đường Thừa Tự là gốc rễ của nhà họ Đường, sau này chúng ta còn phải trông cậy vào nó để dưỡng già."

 

Tôi không hiểu: "Con cũng có thể chăm sóc bố mẹ mà."

 

"Mày?" Mẹ tôi hất mí mắt tôi, như không : "Con là nuôi cho nhà người khác, mày là người nhà khác, ai dám trông cậy vào mày."

 

...

 

Bố mẹ tôi thật sự thực hiện tiêu chuẩn này một cách triệt để.

 

Năm em trai tôi thi đại học, tôi cũng thi đại học.

 

Khi đó, cả nhà căng thẳng vì kỳ thi của em tôi. Mẹ tôi ngày nào cũng bắt tôi thay đổi món ăn để bồi bổ cho nó.

 

Rõ ràng cùng là thí sinh thi đại học em tôi ở nhà như hoàng đế.

 

Mẹ tôi thậm chí không dám to, sợ phiền nó nghỉ ngơi.

 

Còn tôi, suốt năm lớp 12, mỗi ngày phải dậy từ 4 rưỡi sáng để nấu ăn cho em trai, rồi vội vàng đến trường học cho kịp tiết tự học buổi sáng.

 

Nhưng ngay cả như , cuối cùng em tôi cũng không thể thi đậu đại học chính quy.

 

Nó thì chẳng lo lắng gì bố mẹ tôi thì lo đến sứt đầu mẻ trán, bởi vì đây là "gốc rễ" nhà họ Đường, là niềm tự hào phải vẻ vang dòng họ.

 

Cuối cùng, bố mẹ tôi nghĩ ra một cách: bỏ ra một khoản tiền lớn để gửi nó đi du học. Rồi dẫn nó đi khoe khắp nơi, rằng con trai họ tài giỏi, sắp sang Mỹ học rồi.

 

Còn điểm số của tôi đủ để vào một trường top đầu ở Bắc Kinh chẳng ai chúc mừng tôi một lời.

 

Trong mắt họ, con là nuôi cho nhà người khác, có giỏi đến đâu cũng chẳng ích gì.

 

Thậm chí, đôi khi mẹ tôi còn tỏ vẻ khó chịu, : "Mày thi nhiều điểm thế gì? Nếu mày nhường số điểm này cho em trai mày, nó đã thành đạt biết bao!"

 

Mùa hè năm đó để lại cho tôi ấn tượng duy nhất là trời rất nóng.

 

Ve kêu vào tháng tám khiến người ta càng thêm khó chịu.

 

Bố tôi tôi nên học cách tự lập, sẽ không trả tiền học phí cho tôi.

 

Ông còn đặc biệt gọi tôi ra chuyện.

 

Thực ra, từ nhỏ đến lớn, số lần tôi và bố tiếp với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

So với sự chán ghét lộ rõ của mẹ, bố đối với tôi luôn giữ một thái độ thờ ơ.

 

Thật lòng mà , sự thờ ơ ấy còn đau đớn hơn cả sự chán ghét.

 

Thực ra, tôi cũng đoán ông gọi tôi ra chuyện là để vẫn ôm một chút hy vọng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...