Thoát Khỏi Bố Mẹ [...] – Chương 10

Bố mẹ Giang Trình đối xử với tôi rất tốt, chắc là bọn họ cũng đã biết về hoàn cảnh gia đình tôi từ lâu không hề nhắc đến một lời, cả bữa ăn đều chỉ trò chuyện vui vẻ với tôi.

 

Tôi chưa bao giờ cảm nhận không khí gia đình nhẹ nhàng, vui vẻ như .

 

Ánh mắt của họ đều hướng về tôi, sự ý cũng đều tập trung vào tôi, chủ đề câu chuyện cũng xoay quanh tôi.

 

Điều này khiến tôi cảm thấy có chút không quen, lại không tồi.

 

Khi chúng tôi chuẩn bị ra về, bố mẹ Giang Trình đưa cho tôi hai phong bao lì xì rất lớn, sơ qua tôi cảm nhận ít nhất mỗi phong bì có một vạn.

 

Tôi từ chối không nhận mẹ của Giang Trình lại nhất quyết phải đưa cho tôi:

 

"Lấy đi, cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ là lòng thành của bác trai bác thôi!"

 

Trong cuộc đời trước của tôi, hầu hết các trải nghiệm đều là tôi phải cẩn thận, tính toán xem sao để xin tiền mà không bị mắng, thực sự không có nhiều lần người lớn chủ đưa tiền cho tôi.

 

Tôi lo lắng Giang Trình, hy vọng ấy có thể giúp tôi giải quyết huống này.

 

Giang Trình , đưa tay lấy phong bao lì xì từ trong bố mẹ ấy: "Đưa cho con là , con sẽ giữ giùm ấy!"

 

Mẹ Giang Trình vỗ nhẹ vào ấy, mắng: "Là của Nam Nam, con dám ăn chặn, mẹ sẽ đánh đòn cho xem!"

 

...

 

Chia tay bố mẹ Giang Trình, tôi ngồi trong xe, hơi mơ màng.

 

Nhà Giang Trình và nhà tôi, bầu không khí hoàn toàn khác nhau.

 

Tôi đã sớm nhận ra thói quen ăn uống của tôi và Giang Trình không giống nhau, tôi ăn rất nhanh, chẳng một lời nào, ăn xong là rời khỏi bàn.

 

Còn Giang Trình lại thích vừa ăn vừa trò chuyện, một bữa ăn có thể kéo dài đến nửa tiếng.

 

Có lúc tôi cũng thắc mắc, một người đàn ông lớn như sao lại ăn uống chậm chạp thế?

 

Bây giờ nghĩ lại, là vì khi tôi ăn cơm ở nhà, bố mẹ tôi sẽ tận dụng mọi cơ hội để mắng tôi.

 

Họ sẽ trút hết tất cả sự ấm ức và tức giận tích tụ từ công việc và cuộc sống lên tôi trong suốt bữa ăn.

 

Từ nhỏ đến lớn, việc cả gia đình ăn cơm cùng nhau luôn là điều rất đau khổ với tôi.

 

, tôi luôn phải ăn thật nhanh, nhanh hơn nữa, để có thể rời khỏi bàn ăn, thoát khỏi sự trút giận của họ lên tôi.

 

Còn Giang Trình, một gia đình ngồi ăn cơm cùng nhau, chắc chắn sẽ là niềm vui gấp ba lần.

 

Tôi vừa ngưỡng mộ ấy, vừa cảm thấy trong lòng có một sự không cam tâm khó tả.

 

Giá như tôi cũng có một gia đình như .

 

Đáng tiếc là tôi không thể lựa chọn.

 

7

 

Bố mẹ Giang Trình rất thích tôi, suốt ngày muốn ấy dẫn sang gặp bố mẹ tôi, nhanh chóng lo liệu chuyện cưới hỏi.

 

Họ biết hoàn cảnh gia đình tôi lại sợ thẳng sẽ không tôn trọng tôi.

 

Tôi bình tĩnh ngồi xuống, kể hết cảnh gia đình mình và những trải nghiệm trong quá khứ cho Giang Trình.

 

“Chuyện là như , nên hiện giờ em đã cắt đứt quan hệ với họ rồi, họ chắc chắn cũng không có thái độ gì tốt với đâu, em nghĩ chúng ta không cần phải về nhà."

 

Giang Trình nghe xong, ôm tôi an ủi: "Em đã chịu khổ rồi."

 

Anh ấy không ép tôi phải đưa ấy về nhà, chỉ tôi vui là .

 

Cuối cùng tôi không gì với gia đình.

 

Khi học đại học, tôi đã chuyển hộ khẩu ra ngoài, bố mẹ tôi không biết, dù biết cũng chẳng quan tâm.

 

Ban đầu tôi còn lo sợ rằng nếu em trai tôi ở lại Mỹ không về, bố mẹ sẽ tìm tôi để tôi chăm sóc họ không ngờ chỉ sau ba tháng, em trai tôi đã quay về.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...