Bước ra khỏi bệnh viện, thời tiết bên ngoài rất tệ. Cả bầu trời bị bao phủ bởi một lớp sương mù, không khí ẩm ướt và bức bối.
Giống hệt như ngày tôi nằm viện năm ấy.
Tôi không biết các có những ký ức đau đớn đến mức này không.
Vì nó quá đau đớn, nên trở nên đặc biệt rõ ràng, dù bao nhiêu trôi qua cũng giống như mới ngày hôm qua.
Năm tôi học lớp 8, tôi cũng nằm trong bệnh viện này.
Sáng hôm ấy, tôi không hiểu sao bụng mình đau dữ dội.
Trong nhà tôi buổi sáng đều là tôi bữa sáng, vì mẹ tôi bố mẹ đi vất vả.
Lúc đó, tôi đã từng hỏi mẹ rằng tại sao em trai không phải .
Mẹ tôi đáp một cách đương nhiên: “Em trai con đang tuổi lớn, với lại nó học hành mệt mỏi lắm rồi.”
Nhưng tôi và em trai là song sinh, tôi chỉ lớn hơn nó vài phút mà thôi.
Chưa kể điểm số của tôi luôn đứng đầu, còn em trai thì luôn đội sổ.
Tôi không hiểu nó mệt mỏi ở chỗ nào.
Những chuyện như xảy ra quá nhiều, tôi cũng quen với việc bản thân bị đối xử khác biệt.
Vẫn luôn ngoan ngoãn dậy sớm bữa sáng rồi mới đi học.
Nhưng ngày hôm đó thì không thể, bụng tôi đau quá, giống như có d.a.o cắt bên trong.
Tôi không chịu nổi, mơ hồ ngất đi.
Không biết qua bao lâu, tôi bị một cú đá mạnh tỉnh dậy.
Mở mắt ra, thấy mẹ đứng trước giường, chống nạnh tôi.
Ánh mắt bà tôi không giống đang con mình, mà như đang kẻ thù.
Chưa kịp gì, bà đã chỉ vào mặt tôi mắng: “Sao mày không dậy cơm? Cố muốn lỡ việc học của em trai mày hả?”
Tôi đau đến mức mồ hôi lạnh toát ra khắp người, yếu ớt : “Mẹ ơi, con đau bụng quá, mẹ đưa con đến bệnh viện đi!”
Mẹ lạnh một tiếng, giật phăng chăn trên người tôi, mỉa mai: “Lười biếng mà cũng bịa chuyện , mày muốn em mày c.h.ế.t đói mới vừa lòng đúng không? Nuôi một đứa vô ơn như mày thì gì chứ?”
Chăn bị giật đi, không khí lạnh mùa đông phả vào người.
Quần áo ướt đẫm dính chặt vào da, lạnh đến mức tôi run cầm cập.
Tôi cắn chặt môi, không một lời, cố gắng đứng dậy nấu một nồi cháo.
Bản thân không ăn miếng nào, rồi đi học.
Cả ngày hôm đó, tôi đau đến mức đứng không vững, chẳng nghe gì trong lớp.
Nhưng tôi không rơi một giọt nước mắt, cũng không than đau.
Vì tôi biết, dù tôi có khóc, cũng chẳng ai quan tâm.
Khi tan học, tôi đứng dậy thu dọn sách vở thì trời đất tối sầm lại, tôi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường bệnh.
Bên cạnh, bác sĩ tôi bị viêm ruột thừa cấp tính.
Ông trách mẹ tôi sao đưa con đến muộn thế, chậm chút nữa có khi đã thủng ruột rồi.
Mẹ tôi đứng một bên, bĩu môi, ánh mắt khó chịu, lạnh lùng : “Sao ngày nào mày cũng chuyện ? Chỉ giỏi tao thêm phiền.”
Bà kiểm lại số tiền trong túi, nét mặt lộ rõ vẻ tức giận: “Mẹ kiếp, nuôi mày thì gì, đúng là xui xẻo!”
Nói xong, mẹ tôi giậm đôi giày cao gót, cộp cộp cộp bước ra ngoài.
Ngay cả bác sĩ cũng ngớ người, theo bóng lưng của mẹ tôi mà thốt lên: "Ơ? Làm mẹ kiểu gì thế này?!"
Tôi nằm bên cạnh, không gì. Đau đớn và mệt mỏi đến mức chẳng còn chút sức lực nào.
Bác sĩ an ủi tôi: "Mẹ cháu chỉ trong lúc tức giận thôi. Làm mẹ thì không ai bỏ mặc con cái đâu."
Tôi khó nhọc nở một nụ gượng gạo.
Tôi biết mẹ tôi không phải chỉ trong cơn tức giận.
Quả nhiên, từ sau hôm đó, ngoài lần đến đóng tiền viện phí, mẹ tôi thật sự không ghé qua thêm lần nào.
Còn bố và em trai tôi thì khỏi phải , giống như trong nhà chưa từng tồn tại người con này.
Vừa mới phẫu thuật xong, tôi lại chẳng có lấy một miếng cơm để ăn.
Cuối cùng, nhờ người dì giường bên thấy tôi quá tội nghiệp, trong lúc chăm sóc con trai mình, bà mang thêm một phần cơm cho tôi. Nhờ , tôi mới trụ .
Bạn thấy sao?