Thỏa Thuận Bốn Năm – Chương 8

Ôi, ta muốn cưới tôi chỉ vì muốn hùng.

 

Chỉ để đánh bại tôi một lần nữa.

 

Thật nực .

 

Hôm nay, tôi không còn cách nào khác ngoài nhờ ta giúp đỡ.

 

Chỉ cần ta gọi điện là tôi sẽ kiếm cớ để chuồn ra ngoài.

 

Không biết tại sao ta lại tìm đến tận đây.

Tôi lạnh lùng : “Sao lại giả chồng sắp cưới của tôi?”

 

"Có gì khác biệt? Dù sao thì chúng ta cũng sắp kết hôn rồi."

 

“Tôi vẫn chưa đồng ý với .”

 

"Vậy còn lựa chọn nào khác không? Cô Ngu, tỉnh lại đi. Cô nợ rất nhiều. Ai lấy chính là phải chịu oan ức lớn. Ngoại trừ tôi, còn ai muốn lấy nữa? Người đàn ông vừa rồi sao?"

 

Tiêu Huy rất khinh thường.

 

“Anh ta là chính là tên trai nghèo kiết xác hồi đại học của phải không? Để tôi cho biết, ta quay lại chỉ là để nhục mà thôi. Lúc trước ta bị đè nén, không dám phản kháng. Bây giờ đã sa sút, có lẽ ta đang âm thầm nhạo thôi.”

 

"Đó không phải việc của .”

 

"Sao lại không liên quan? Trước kia ta đã cướp mất người phụ nữ của tôi, giờ tôi không thể nhụt nhuệ khí của ta sao…”

 

"Tiêu Huy, tôi không phải là đồ vật của .

 

Trước đây tôi không nhận lời , sau này cũng không.”

 

Tôi xuống xe, Tiêu Huy cũng không ngăn cản.

"Có nhận lời hay không, là do quyết định sao? Ngu Mính, hãy nghĩ đến người nhà của đi."

 

Vẻ mặt năng tùy tiện của ta không hiểu sao lại khiến tôi nhớ về quá khứ.

 

Những kẻ tung tin đồn nhảm và chế nhạo Dương Cảnh Chi, chính là như .

 

Trong suy nghĩ của Dương Cảnh Chi, tôi cũng như sao?

 

12

Tin tức về sự trở lại của tôi lan truyền khắp các cùng lớp.

 

Cùng với những gì đã xảy ra với gia đình tôi.

Bạn cùng phòng Văn Văn của tôi đã liên lạc lại với tôi.

 

Cô ấy sắp kết hôn và hỏi tôi có bằng lòng phù dâu cho ấy không.

 

Đây là sự thỏa thuận của chúng tôi, người nào lấy chồng sau sẽ phù dâu cho người kia.

 

Vào ngày cưới, nhiều học cũ đã đến và tôi đã thêm họ vào tài khoản WeChat của tôi.

 

Văn Văn mặc váy cưới và rơi nước mắt.

 

"Tiểu Ngư, tôi luôn nghĩ rằng cậu sẽ là người kết hôn đầu tiên trong bốn người chúng ta."

 

“Nếu tôi kết hôn, sao tôi có thể phù dâu cho cậu ?”

 

"Cậu còn dám , bốn năm bặt vô âm tín, cậu đã khiến tôi tức chết.”

 

"Tôi sai rồi. Sau này tôi sẽ không đi nữa, tôi sẽ ở lại để bù đắp cho cậu."

 

Văn Văn bật khóc và mỉm : “Tại sao lúc đó cậu lại biến mất khỏi thế giới? Nếu cậu có khó khăn gì, hãy với chúng tôi, chúng tôi có thể giúp cậu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...