Thỏa Thuận Bốn Năm – Chương 17

Lần đầu tiên tôi gặp Ngu Mính là ở buổi họp báo cáo sinh viên năm nhất.

 

Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, bước qua hành lang tràn ngập ánh nắng.

 

Từ đó trở đi, mọi suy nghĩ, tưởng tượng của tôi đều có hình dạng cụ thể.

 

Tôi thích ấy, tôi biết ấy không giống tôi.

 

Chúng tôi đến từ hai thế giới khác nhau.

Cô ấy là công chúa trên đỉnh tháp ngà, thẳng thắn và thuần khiết.

 

Đôi chân của ấy chưa bao giờ bước vào trần thế, không tì vết.

 

Cô ấy là ánh trăng, tôi chỉ có thể ngắm mà không thể có .

 

Nó là nguồn gốc của mọi mặc cảm tự ti của tôi.

 

Làm sao tôi dám mơ mộng về ấy.

 

Một chút hi vọng cũng là tội ác tử hình.

Bố mẹ tôi mất từ ​​rất sớm, chỉ có ông nội nuôi tôi lớn.

 

Mùa đông năm ngoái, ông nội tôi bị tê cóng chân và không thể việc để nuôi gia đình nữa.

 

Mọi gánh nặng đổ lên đầu tôi.

Tôi cần học phí và tiền chữa bệnh cho ông nội.

Sau khi mất đi trợ cấp cho sinh viên nghèo, tôi cảm thấy mình như bị rơi xuống vực sâu và nghi ngờ về sự công bằng.

 

Không ngờ lúc này ánh trăng lại chiếu vào tôi.

Ngay giây phút ấy thích tôi, máu tôi đã sôi lên.

 

Nhưng khi ấy chỉ cần hôn một cái thì ấy có thể cho tôi tiền, tôi lại cứng đờ.

 

Và hoàn toàn đi vào hầm băng.

 

Cô ấy coi tôi là cái gì?

 

Chỉ cần bỏ tiền ra là có thể ở bên nhau sao?

Nhưng ánh mắt của Ngu Mính quá thuần khiết, không hề có ý bỡn.

 

Tôi không thể đồng ý với ấy.

Cho đến khi ông nội lâm bệnh nặng phải vào ICU, tiền viện phí quá cao đã hoàn toàn đè bẹp tôi.

 

Ngu Mính xuất hiện và nộp tiền viện phí mà không hề chớp mắt.

 

Cô ấy mỉm và hỏi lại tôi: "Làm trai của em không?"

 

Lần này tôi đồng ý.

 

Không phải vì tiền viện phí.

Mà bởi vì tôi không thể cưỡng lại hành dễ thương của ấy.

 

Sau này tôi mới nhận ra, cuộc sống của Ngu Mính thuận lợi đến mức ấy không nghĩ giàu có là một lợi thế.

 

Cô ấy đã giúp tôi không phải để thể hiện ưu thế của mình.

Thậm chí trong mắt , tiền không phải là lợi thế, tiền chỉ là tiền.

 

Đó là lý do tại sao ấy trong sáng hơn bất cứ ai khác.

 

Ngu Mính rất thích tôi và nắm tay tôi mọi lúc mọi nơi.

 

Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại và không hề chai sạn.

 

Tôi sợ vết chai trên tay tôi sẽ chà xát vào ấy, Ngu Mính lại thích nắm lấy tay tôi xoa xoa.

 

Đôi khi tôi cảm thấy mình như một hiệp sĩ.

 

Công chúa bảo tôi gì, tôi mới dám .

 

Công chúa không lên tiếng, tôi cũng không dám tùy tiện đến gần ấy.

 

Ngu Mính cũng rất chủ , sự chủ của ấy không bao giờ khiến mọi người cảm thấy ấy năng tùy tiện mà ngược lại đó là biểu hiện của sự nhiệt và thẳng thắn.

Nhưng dần dần trong trường lại có tin đồn.

Ngay cả người thầy luôn đánh giá cao tôi, cũng khuyên tôi nên ý đến vấn đề đạo đức và tác phong.

 

Tôi thích Ngu Mính, tôi không muốn trở thành loại người như họ .

 

Tôi đã từng nghĩ đến việc chia tay lại không thể buông bỏ .

 

Ai có thể từ bỏ Ngu Mính? Không, ấy là người tuyệt vời nhất, một món quà từ thần.

 

Những tin đồn ngày càng quá đáng, tôi cố gắng không nghe theo bằng cách đắm mình vào sách vở và công việc thêm.

 

Nhưng một ngày nọ, bố của Ngu Mính đã tìm đến tôi.

 

Ông ấy đi theo sau Ngu Mính và cầu tôi rời xa ấy.

 

Ông ấy tôi không xứng đáng với gia đình họ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...