Thỏa Thuận Bốn Năm – Chương 1

1

Tốt nghiệp đã nhiều năm như , tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại Dương Cảnh Chi theo cách này.

 

Khi bày đĩa hoa quả lên, tôi cúi đầu xuống vì sợ sẽ thấy mình.

 

Từ Vãn Tinh đang ngồi ở bên cạnh .

Trai tài sắc, rất xứng đôi.

 

“Phục vụ.” Dương Cảnh Chi gọi tôi: “Bổ cam đi.”

 

Tôi quay lưng lại phía và cắt quả cam thành từng miếng.

 

Ngày xưa, khi tôi thích ăn cam, Dương Cảnh Chi sẽ bổ cam cho tôi.

 

Anh có kỹ năng dùng dao rất tốt nên có thể cắt quả cam thành từng miếng rất đều và đẹp.

 

Lúc đó tôi tưởng rằng tôi.

 

Sau này tôi mới biết đó chỉ là thói quen của , khi cắt cam, suy nghĩ về mọi thứ, chỉ là không nghĩ đến tôi.

 

Bốn năm không gặp, tựa như đã xa cách nửa cuộc đời.

 

Không biết tại sao, cáo vị khách tự nhiên lại chuyện về những mối thời sinh viên.

Có người : “Tôi nghe Dương Tổng đã hẹn hò với một người suốt bốn năm đại học.”

 

Tôi ngừng tay lại.

 

Dương Cảnh Chi : "Ừ."

 

"Thật tuyệt vời. Bốn năm là hết cả thời gian đại học."

Dương Cảnh Chi không trả lời.

Người này hơi lúng túng, đành : “Nói chuyện bốn năm, chắc là rất khó quên phải không?”

Sự im lặng giống như một dòng sông tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, Dương Cảnh Chi nhẹ nhàng mỉm .

"Không hẳn."

2

"Cảnh Chi không ghét ấy đã là tốt lắm rồi."

Từ Vãn Tinh tự tin giải thích.

"Tôi và Cảnh Chi học cùng trường. Hồi đó thực sự… ừ, ấy đã rất vất vả. Nếu cũ của ấy không cản trở, thì sao đến tận bây giờ tôi và Cảnh Chi mới đến với nhau?"

"Đúng , Từ là một đại minh tinh, cũ của ấy có tốt đến mấy thì cũng sao có thể sánh bằng bằng ?"

Không khí lại trở nên sôi .

Tôi kéo vành mũ và chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Con dao gọt hoa quả cứa vào tay tôi, tôi rít lên, thu hút sự ý của khách hàng.

"Chuyện gì ? Đến cả cắt trái cây cũng không sao?" Từ Vãn Tinh phàn nàn.

"Xin lỗi, tôi sẽ đổi một cái đĩa sạch khác."

Tôi cầm lấy cái đĩa và chuẩn bị chạy đi.

"Chờ một chút."

Dương Cảnh Chi đột nhiên ngăn tôi lại.

Nhấn mạnh từng chữ.

"Quay đầu lại."

3

Cơ thể tôi như bị đóng đinh tại chỗ.

Một giây, hai giây.

Đúng lúc đó đốc công đã đến.

"Xin lỗi, đồng nghiệp của chúng tôi mới đến, chưa quen việc. Hôm nay chúng tôi sẽ tặng miễn phí tất cả trái cây cho các ngài."

Người quản đốc nháy mắt với tôi và : “Còn không mau mang đĩa mới tới đây?”

Tôi đã có thể thoát thân.

Sau này chị đốc công đã chuyện với tôi.

“Lần sau gặp chuyện thì hãy thông minh một chút, mọi người đều bắt đầu từ người mới, nếu bị khiếu nại thì tối nay coi như em đã không công.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...