Thỏ Trên Sàn Đấu [...] – Chương 3

Nhưng mẹ tôi lại lắc đầu, lấy từ người ra một chiếc thẻ, ném mạnh lên bàn!

“Xác minh tài sản, tôi muốn tiếp tục thắp đèn!”

“Mẹ, mẹ điên rồi sao?”, Em tôi gào lên ngăn cản.

Nếu xác minh thất bại, sẽ phải chịu khoản bồi thường khổng lồ.

Cô biết rõ chiếc thẻ đó không có tiền!

“Dừng lại đi mẹ…

Con không sao đâu, mẹ đi đi…

Ít nhất mẹ còn có thể sống yên ổn nửa đời sau.”

Nhưng mẹ tôi chỉ lạnh lùng người dẫn chương trình:

“Tôi xác nhận, cầu xác minh tài sản!”

Cả hội trường lại chấn .

Lâm Uyển Như bà:

“Bà điên rồi sao?”

Lâm Tư Dao thì thét lên:

“Đây là món cuối cùng! Bà có biết không, tim của con bà chính là thứ mà cháu trai nhà họ Thẩm đang chờ để thay!”

“Bà không đấu lại nhà họ Thẩm đâu!”

Cô ta không sai, buổi đấu giá này vốn tổ chức riêng cho cháu trai bệnh nặng của nhà họ Thẩm!

Người dẫn chương trình lạnh lùng mẹ tôi:

“Bà Diệp, bà thật sự muốn xác minh sao? Bà phải biết rằng, nếu tài sản của bà không bằng đối thủ cạnh tranh, hậu quả… chính bà cũng không gánh nổi…”

“Tôi rõ ràng! Làm đi!”

Tất cả mọi người nín thở.

Ngoài nhà họ Tô, thì chỉ có nhà họ Thẩm là thế lực lớn nhất.

Đến cả Cố Đình Thâm cũng không khỏi siết chặt nắm tay.

Thế khi chiếc thẻ đen đặt lên máy quẹt thẻ, màn hình lớn lập tức hiện ra một chuỗi số không thể hiển thị.

Chỉ có thể là vì số tiền quá lớn, hệ thống không thể hiển thị nổi!

5

Cả hội trường sững sờ.

“Chuyện gì ? Máy bị hỏng à?”

Con số trên màn hình liên tục cuộn chạy, cho đến khi tất cả thay bằng dấu sao.

Không thể có chuyện gì khác số tiền quá lớn, máy không đủ ký tự để hiện thị.

Lâm Tư Dao rú lên:

“Không thể nào! Bà gì có nhiều tiền thế?

Bà chẳng phải đã sản rồi sao?!”

Khuôn mặt Cố Đình Thâm trở nên tối tăm, hắn lập tức ra hiệu với người dẫn chương trình:

“Tôi cầu xác minh, chiếc thẻ này có phải của bà Diệp không?”

“Bà Diệp, bà biết rõ, không sử dụng thẻ của người khác trong đấu giá.

Nếu bị phát hiện, sẽ bị hủy kết quả!”

Mẹ tôi không thèm liếc hắn một cái, chỉ về phía người dẫn chương trình, ánh mắt lạnh tanh:

“Kiểm tra đi. Xác nhận xong, tôi sẽ đưa con tôi rời khỏi đây.”

Lúc này, quản lý nhà đấu giá hốt hoảng chạy từ trong ra, mồ hôi đầm đìa.

Vừa rồi ta nhận cuộc gọi khẩn từ cấp trên, phải xử lý ngay huống trước mắt.

Khuôn mặt ta lập tức đổi thành nụ nịnh nọt:

“Thưa phu nhân, chúng tôi đã xác minh xong, thẻ đúng là của bà.

Chúc mừng bà đã đấu giá thành công!

Chúng tôi đã chuẩn bị trà bánh và phòng VIP, xin mời bà cùng tiểu thư lên nghỉ ngơi…”

Cả hội trường im bặt.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người phụ nữ vừa rồi từng không có một xu, giờ lại có tài lực khiến cả hệ thống khiếp sợ.

Nhìn cách quản lý nhà đấu giá cung kính với bà, mọi người lạnh toát sống lưng.

Đặc biệt là những gã đàn ông vừa rồi lời thô tục — giờ đây toát mồ hôi hột, rũ người ngồi bệt dưới đất.

Mấy người trẻ nhà họ Thẩm chợt bừng tỉnh:

“Các cậu còn nhớ không? Nhà họ Diệp hình như còn một con nữa, chỉ là rất kín tiếng, không bao giờ dự tiệc!”

“Mấy năm trước sau khi đi du học, liền cắt đứt liên lạc với bà Diệp…”

“Hình như hôm đó có một chuyến bay gặp tai nạn, ai cũng tưởng ấy đã chết…”

Mẹ con nhà họ Lâm hét lên:

“Vớ vẩn! Diệp Thiên Trạch chỉ có một đứa con !”

Cố Đình Thâm cũng phụ họa:

“Tôi và Đường Đường lớn lên cùng nhau, chưa từng nghe ấy có chị !”

“Hình như ấy mang họ Tô, tên là Tô Lạc!”

Một người nhà họ Thẩm bỗng nhớ ra.

Họ từng nghe ông cụ nhà họ kể rằng, nhà họ Diệp có một vị thiên kim ẩn giấu, không thể đắc tội.

Chính vì có người con ấy mà những năm qua Diệp Thiên Trạch mới thuận buồm xuôi gió.

“Gì cơ? Tô Lạc? Cậu là Tô Lạc?”

Có người không nhịn hét lớn, mặt tái mét, chẳng lẽ là gia chủ mới nhậm chức của nhà họ Tô?

Mẹ con nhà họ Lâm vẫn chưa hiểu chuyện gì, còn giọng khinh thường:

“Thì đã sao? Dù bà ta có lắm tiền, chẳng phải cũng là nhờ bố tôi?

Có giỏi đến đâu thì cũng phải nghe lời ông ấy thôi.”

“Chị có đến thì sao? Bọn tôi đã dìm một lần, thì sẽ dìm lần nữa!”

Rõ ràng, họ không hề hiểu mức độ đáng sợ của nhà họ Tô.

Tất cả mọi người đều hai mẹ con ngu xuẩn này, trong lòng thắp sẵn nén nhang chờ tiễn.

Cô em , người vừa bị đối xử như món hàng trên sàn đấu giá, lúc này toàn thân đầy khí thế.

Ngay sau đó, tát mạnh một cái vào mặt mẹ con họ Lâm.

Ánh mắt Cố Đình Thâm tối sầm lại, dám tát người phụ nữ của hắn ngay trước mặt hắn?

Hắn vừa định ra tay thì đã bị vệ sĩ bên cạnh em tôi khóa chặt.

“Diệp Đường, chán sống rồi à? Dám vào dì Lâm và Dao Dao?!

Cô tin không, tôi khiến và mẹ không sống nổi!”

“Người đâu! Bắt hai người đàn bà này lại cho tôi!”

Hắn là khách VIP cao cấp của nơi này, nhân viên ở đây không ai nhúc nhích.

“Các người điếc hết rồi à…?”

Nhưng ngay giây sau, tiếng hắn nghẹn lại.

Toàn bộ nhân viên nhà đấu giá lập tức nhường đường.

Tôi từ trong đám đông bước ra chậm rãi, tay xoay nhẹ chiếc nhẫn truyền thừa của nhà họ Tô.

Tôi lạnh lùng lên tiếng:

“Vừa rồi… ai là người muốn khiến mẹ con tôi chết không chốn chôn thân?”

6

Khi tôi bước ra, cả hội trường lập tức rơi vào im lặng sững sờ.

“Cô là…”, vài người trẻ nhà họ Thẩm tôi, trong mắt đầy nghi hoặc.

“Tôi là Tô Lạc, chị ruột của Diệp Đường, con của bà Diệp Thư.”

Sắc mặt Cố Đình Thâm lập tức tái nhợt, trong khi mẹ con nhà họ Lâm vẫn còn vênh váo:

“Tôi chưa bao giờ nghe ông Thiên Trạch nhắc đến là có đứa con như đấy?”

“Ở đâu chui ra mà dám mạo danh tiểu thư nhà họ Tô chứ?”

Tôi đôi mẹ con đó, nụ nửa miệng đầy châm biếm.

Trên người họ, đang đeo những món đồ thuộc về mẹ và em tôi.

“Những thứ này, các người không xứng đáng có .”

“Trông chẳng khác gì mặc da người, bắt chước người, thực chất chỉ là súc vật.”

Ánh mắt mẹ con nhà họ Lâm tối sầm lại:

“Cô thì là cái thá gì? Tôi mới là thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp!”

“Thành thật mà , dù là nhà họ Cố hay nhà họ Diệp, trong mắt tôi, chẳng khác gì cặn bã.”

Giẫm chết các người, dễ như nghiền nát một con kiến.

Cố Đình Thâm mặt mày giận dữ:

“Cô là thứ gì mà dám ngông cuồng như ? Dù từ đâu đến, hôm nay tôi sẽ khiến phải trả giá vì cái miệng không biết giữ mồm giữ miệng!”

Nhưng ngay khi hắn vừa chỉ tay về phía tôi, ngón tay hắn lập tức bị tôi bẻ quặt thành hình dạng kỳ dị.

“Tôi cực ghét ai chỉ tay vào mặt tôi.”

Người thừa kế như tôi, không chỉ đào tạo trí óc, kể cả có năm Cố Đình Thâm, tôi cũng hạ trong vài chiêu.

“Cô! Tôi sẽ không bỏ qua cho đâu!”

“Đây là địa bàn của Ba tôi đấy! Tôi là em kết nghĩa của ấy!”

“Phải đấy, Diệp Đường! Dù chị mày có tiền, thì hôm nay, nếu các người rời khỏi đây, tao thua.”

Lâm Tư Dao đầy tự tin, mắt ánh lên vẻ đắc ý:

“Còn chờ gì nữa? Mau bắt ba ả đàn bà này lại cho tôi! Tôi là người số hai của nơi này đó!”

“Bốp!”, một cái tát như trời giáng vang lên, ngắt ngang lời hắn.

Người đánh dường như dùng hết toàn lực, vài chiếc răng văng khỏi miệng Cố Đình Thâm.

“Anh Ba… …?”, Cố Đình Thâm người đàn ông vừa lao ra từ đám đông, không dám tin.

“Anh đánh nhầm người rồi phải không…?”

“Im mồm!”, Trần Ba, người gọi là “ Ba” giận đến muốn người, trừng mắt hắn.

Ngay sau đó, ta quỳ sụp trước mặt tôi:

“Đại tiểu thư… tôi nhất định sẽ cho và phu nhân, nhị tiểu thư một câu trả lời thỏa đáng!”

7

Lâm Tư Dao tròn mắt, không dám tin:

“Anh Ba, bị điên rồi sao…?”

“Bốp!”, Trần Ba đá thẳng vào bụng ta:

“Câm miệng! Mày dám giở trò với phu nhân và nhị tiểu thư?”

Anh ta lập tức dập đầu liên tục về phía tôi:

“Đại tiểu thư! Tất cả là lỗi của tôi! Xin cho tôi cơ hội lập công chuộc tội!”

Mẹ con nhà họ Lâm đứng đó, không thể thốt nên lời, choáng váng hoàn toàn.

Còn Cố Đình Thâm cùng đám đàn ông vừa bẩn miệng lúc nãy, mặt không còn giọt máu.

Trong không khí bắt đầu bốc lên mùi khai, có kẻ đã đái ra quần.

Tôi nhạt, quay sang quản lý buổi đấu giá:

“Tôi thật không ngờ các người gan lớn như .”

“Ngay cả em tôi mà các người cũng dám đem ra đấu giá?”

Khuôn mặt quản lý trắng bệch như tờ giấy:

“Cô Tô… đây là hiểu lầm! Tất cả là do… phải rồi, là do bọn họ!”

Tất cả những kẻ liên quan đồng loạt đẩy trách nhiệm sang cho Cố Đình Thâm và mẹ con họ Lâm, ngầm hiểu với nhau.

Tôi quay đầu, nhàn nhạt :

“Tô Triệt, giao cho cậu xử lý. Cậu biết phải sao rồi đấy.”

“Nhớ kỹ, cho sạch sẽ.”

Tôi để trợ lý ở lại giải quyết hậu sự, còn mình thì dắt mẹ và em rời đi.

Tôi còn một món nợ khác phải thanh toán.

“Mẹ, cậu đâu rồi?”

Mẹ khẽ đáp:

“Cậu con năm đó bị tai nạn xe. Dạo gần đây mới có dấu hiệu tỉnh lại, đang phẫu thuật nên cần tĩnh dưỡng…”

“Vả lại, năm xưa là mẹ tự nguyện rời khỏi nhà họ Tô.”

Tôi thở dài, tôi biết trong lòng mẹ vẫn còn áy náy với nhà họ Tô.

Nhưng việc cấp bách hiện tại, là món nợ cuối cùng cần đòi lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...