Chị Phương trợn mắt tôi: “Có chị ở đây thì sao có chuyện ?” Tôi giúp chị Phương đem toàn bộ toa thuốc dành cho nghi thức kiểm tra kỹ càng rồi quay qua chị ấy gật gật đầu, bây giờ chỉ còn đợi Thẩm Tùng đến mà thôi.
Hắn phải bỏ ra một mớ tiền mới có thể kiếm người chuyển tủ đông sang đây.
Nhân viên vận chuyển chắc sẽ cảm thấy thắc mắc lắm nhỉ?
Tủ đông thôi mà cần phải lấy vải đen che lại sao?
Sau khi nhân viên rời đi, chúng tôi mới cẩn thận khiêng cơ thể của Thư Ham ra ngoài.
Đầu của ấy đã không còn, cơ thể đông lạnh mới không bị thối rửa nhiều, cũng tổn trầm trọng, cho nên mới phải cử hành một nghi thức.
Trước khi bắt đầu, chị Phương đã tìm Thẩm Tùng riêng: “Đây dù sao cũng không phải là cái đầu vốn có của ấy, cho nên quá trình có hơi phức tạp một tí.”
“Đại sư, có thể loại bỏ đi đoạn ký ức của khoảng thời gian này không?” Hắn giả vờ đưa tay lên lau nước mắt: “Tôi sợ ấy nhớ lại nỗi đau khi bị chặt đầu.”
Khiếp, giả đò hay thật!
Chị Phương cố gắng kìm nén sự buồn nôn: “Đương nhiên là .”
Sau đó chị ấy liền mở miệng đưa ra câu hỏi mấu chốt: “Tôi hỏi , có thật lòng muốn ấy sống lại không?”
Thẩm Tùng do dự một chút: “Chỉ cần có thể xóa đi ký ức và khiến ấy trở nên đẹp hơn.”
“Anh chỉ cần trả lời tôi là có hay không!”
“Có!”
“Vậy rồi, về đi.”
“Gì cơ? Chỉ thôi sao?”
“Anh về trước đi, ngày mai giờ này rồi quay lại.”
Thẩm Tùng lẩm bẩm gì trong miệng và rời đi.
“Tại sao lại phải đợi thêm một ngày?”
10.
Ngày hôm sau khi chúng tôi đang ăn sáng đã xem tin tức trong nội thành. Một người đàn ông đã bị chặt mất đầu tại nhà, cảnh sát nghi ngờ nguyên nhân vụ án là do thiếu nợ quá nhiều cho nên bị xã hội đen đòi nợ.
Trên tin tức đã bị mờ, những dù mờ ảo thì vẫn có thể ra bối cảnh đó chính là căn phòng mà chúng tôi từng lẻn vào.
Thật ra, hôm qua ngay từ lúc hắn ra từ “Có”, thì nghi thức đã hoàn tất rồi.
Thư Hàm có thể sống lại.
Nếu như Thẩm Tùng là thật lòng muốn ấy sống thì nhất định hắn sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng mà, chính hắn đã trói Thư Hàm vào nhà, chính tay hắn chặt đầu của ấy xuống.
Cho nên khi Thư Hàm sống lại, hắn bị phản phệ ngay.
Cùng lúc đó, nhân viên của chị Phương gọi điện đến báo tin, rằng đột nhiên đêm qua trong tiệm bị cháy, toàn bộ đều bị đốt sạch không còn gì, bao gồm cả phấn bột thần kỳ đó.
Tôi ngờ vực quay sang chị Phương.
Nhớ lại tối qua chị ấy nhấn mạnh bàn giao với tất cả nhân viên sau 6 giờ chiều nhất định phải tan hết, không qua đêm trong cửa tiệm.
Chị ấy thì bình tĩnh lắm, dường như không nghe gì cứ đưa cho tôi lát bánh mì đã quẹt bơ.
Thấy ánh mắt của tôi, chị ấy liền thốt ra một câu hết sức nhẹ nhàng: “Đây chính là cái giá phải trả khi xài cấm thuật.”
Tôi lập tức nước mắt lưng tròng.
“Chị Phương!”
“Gì nữa?”
“Sau này em nuôi chị nhé.”
“Điên, tiền của tôi còn nhiều hơn đó ơi.” Chị ấy rồi quay sang Thư Hàm cũng đang rơm rớm nước mắt.
“Được rồi rồi, hai đứa sao á ta, vốn dĩ chị cũng đã muốn nghỉ hưu rồi mà.”
11.
Ba người chúng tôi cùng nhau mở một cửa hàng online, chuyên livestream trực tiếp trong ngành trang điểm.
Thư Hàm sẽ model của tiệm.
Bây giờ ấy rất tự tin, lan tỏa sự cuốn hút, thậm chí còn thường xuyên tự bôi đen bản thân, hy vọng tất cả mọi người đều có thể chấp nhận bản thân dù có không hoàn hảo.
Tôi thì có đôi khi cũng sẽ dạy một chút kiến thức về trang điểm đẹp, vốn dĩ là muốn mọi người tự thân vận , tránh để phiền muộn về nhan sắc.
Nhưng rồi sau đó hình như mọi người đều hiểu sai ý tôi thì phải.
Khu bình luận: “Trời ơi muốn gửi đầu qua cho chị xinh đẹp quá đi, hiuhiu...”
Chị Phương thì mỗi ngày đều rảnh rỗi không gì , cứ kéo bình luận rồi trả lời từng người:
“Thôi, cút xéo!”
“Không nha!”
“Nằm mơ đi.”
“Tự tin lên , em là xinh đẹp nhất đấy!”
[HẾT]
Bạn thấy sao?