Nói nó đơn giản, là bởi vì nó chỉ gói bằng một lớp giấy gói hàng, kỹ thì phía trên không có dán tem hay địa chỉ giao hàng gì cả.
Món đồ bên trong đã bắt đầu thối rữa bốc mùi, cách một lớp giấy gói còn tiết ra chất dịch lạ, chảy xuống thành một vũng dưới kiện hàng.
Mùi hôi thối đó xộc thẳng lên mũi, vây quanh kiện hàng chính là một đàn ruồi nhặng hoảng hốt tung bay.
Tôi không có hàng xóm, nếu không họ sẽ tưởng đây là một bọc rác bị ướt rồi tiện tay vứt luôn rồi.
Dự cảm không lành càng lúc càng hiện hữu một cách rõ rệt.
Tôi đưa hai ngón tay cẩn thận xách nó vào nhà, trong lòng đã sốt ruột muốn nổ tung, vẫn ôm một tia hy vọng mong manh. Chắc không phải như những gì tôi nghĩ chứ, gì có ai tuỳ tiện dùng giấy gói hàng rồi gửi qua đây như thế?
Huống hồ bên ngoài còn không có địa chỉ người giao hay lời nhắn gì.
Tôi cầm kéo cắt một đường nhỏ, thứ lộ ra đầu tiên chính là một lọn tóc, còn có mùi hôi tanh tưởi hoà lẫn với chất dịch nhầy nhụa chảy ra.
Tới đây thì lòng chế đã nguội lạnh đi một nửa rồi lượm ơi.
Tôi cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, rọc xuống một đường lớn hơn, lại bị cảnh tượng ghê tởm trước mắt cho ngã nhào xuống đất.
Tuy tôi nghề này nghe có vẻ đáng sợ, những cái đầu bình thường mà tôi nhận , ngoài chỗ vết thương đã bôi thuốc và xử lý sạch sẽ, họ còn dùng những chiếc hộ rất tinh tế để đựng, bảo quản thật thỏa đáng mới gửi sang đây.
Làm gì có huống nào như hiện tại đâu!!!
Bên trong giấy gói đó là một cái đầu.
Một cái đầu đã thối rữa đến bốc mùi đó!
2.
Tôi tức tốc gọi chị Phương đến, chị ấy bịt mũi, ngồi đối diện tôi bốn mắt nhau.
“Ờm… Đây là khách mà chị giới thiệu đó à?”
Chị Phương cầm cây nhiếp lên lật cái đầu lại, vết cắt trên cổ cũng dần lộ ra.
Mặt cắt không chỉnh tề, giống dùng rìu chặt từng nhát xuống .
Miệng vết thương còn dính liền với một chút da thịt nát vụn, trắng nhách đến rợn người, trên đó còn dính thứ gì màu đỏ đỏ vàng vàng.
Cũng may là vì có bôi một ít phấn đặc chế cho nên mới không bị giòi đó.
“Nhất định không phải.”
Tôi thấy chị Phương khẳng định chắc nịch thế, cũng đúng thật, vết cắt từ những vị khách mà chị Phương giới thiệu lúc nào cũng bằng phẳng tựa như cắt bằng dao cầu.
Mà vết cắt bằng phẳng như mới có lợi cho sự hồi phục sau này.
Thế , đây cũng chẳng phải là khách hàng của tôi.
Rốt cuộc là ai đã đặt cái đầu ở trước cửa nhà tôi ? Chị Phương xoay cái đầu lại, lộ ra khuôn mặt xinh xắn trắng bệch.
“Sao khuôn mặt này quen quá ta…”
Thấy chị Phương rơi vào trầm tư, tôi liền cầm lấy cây nhiếp tiếp tục tìm manh mối.
Đột nhiên phát hiện dưới đáy túi có nhét một tờ giấy bọc bởi một cái túi khác, nếu không thì chắc đã bị ướt đẫm từ sớm rồi.
Trên đó chỉ vỏn vẹn ba dòng chữ.
“Tôi không có tiền.”
“Cầu xin hãy giúp tôi.”
“Tôi thật sự rất muốn trở nên xinh đẹp.”
Chữ viết càng lúc càng nguệch ngoạc.
Những dòng chữ lộn xộn và thô thiển, giống hệt với chữ viết của đàn ông, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt chút nào.
“Tôi nhớ ra rồi.”
Chị Phương quên luôn cả cởi bao tay liền vỗ lên đầu một cái.
“Người này đã đến tiệm của tôi nhiều lần lắm rồi.”
“Đó là khách của chị sao?”
……
Cũng may cửa tiệm của chị Phương đã lắp camera, có thể điều khiển từ xa bằng điện thoại.
Xem xong đoạn ghi hình, chúng tôi đều trầm mặc.
Người phụ nữ này đã nhiều lần đến cửa tiệm của chị Phương.
Với mục đích ăn trộm phấn bột đặc chế.
Chắc là ta đã nghe về loại phấn bột này có thể đ.ổi đ.ầu, do không đủ tiền để mua, cho nên đã lựa chọn trộm cắp.
Theo lời mà chị Phương , ta đã nhiều lần hỏi chi tiết về những thông tin đ.ổi đ.ầu.
Và ta cũng đã tìm hiểu đại khái về tôi, biết tôi rất dễ mềm lòng.
Nếu như tôi nhận kiện hàng gửi đến như thường lệ, có thể bản thân tôi sẽ giúp đỡ ta thật, cho dù là không công tôi cũng .
Nhưng ta nhất định sẽ không ngờ rằng vừa hay tôi lại đang trong kỳ nghỉ…
Có lẽ, ta thậm chí còn không biết rằng đầu của mình chỉ có thể rời cơ thể trong 10 ngày...
“Chúng ta phải nhân lúc chưa ai biết chuyện này lén đem cái đầu đi vứt đi.”
Chị Phương hít một hơi thật sâu như thể đã hạ quyết tâm.
“Nghề của chúng ta không thể để lộ .”
“Này là do ta tự chặt đầu mà, sao có thể trách chị ?”
“Mỗi lần ta hỏi tôi, tôi đều nhấn mạnh là đầu rời khỏi cơ thể không quá 10 ngày, sao lại không nghe cơ chứ? Đây há chẳng phải là tự chuốc họa vào mình sao?”
Chị Phương vừa vừa trừng mắt liếc cái đầu, ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ.
Bạn thấy sao?