Thợ Săn Hay Con [...] – Chương 3

Thật ra, con gấu bông tôi tặng ta có một chiếc camera giấu trong con ngươi.

 

Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, tôi phải diễn xuất thật chân thực hơn nữa.

 

, tôi thường ngồi tựa lưng bên cửa sổ, vào vai một yếu đuối, đơn nơi đất khách.

 

Đồng thời, kế hoạch câu kéo mục tiêu khác trong cuộc báo thù của tôi cũng đang tiến triển suôn sẻ.

 

Đêm đó, qua chiếc camera giấu trong phòng, tôi thấy một bóng người lẻn vào.

 

Thực ra, trước khi ta lẻn vào, tôi đã thử nằm một mình dưới gầm giường.

 

Vừa bôi thuốc mê lên giường, tôi vừa tưởng tượng chị mình đã từng bình yên nằm trên chiếc giường này.

 

Tội nghiệp chị, hoàn toàn không hề biết rằng, dưới gầm giường của mình, có một con quỷ đang lặng lẽ ẩn náu.

 

Thậm chí, trong lúc ngước , tôi như mơ hồ thấy đôi chân của chị đang đung đưa giữa không trung.

 

Chị đã treo mình dưới chiếc đèn chùm cạnh giường, và trước khi chết… chị đã phải trải qua sự tuyệt vọng thế nào?

 

3.

 

Cuối cùng, trước khi tác dụng của thuốc tan biến và ta hoàn toàn tỉnh lại, tôi kịp quay về phòng.

 

Theo kịch bản mà ta viết cho tôi, tôi giả vờ uống rượu vang đã bị tẩm thuốc mê.

 

Tất nhiên, tôi cũng đã chuẩn bị một vở kịch cho ta. 

 

Giả vờ trước khi ngất, tôi cố để chiếc điện thoại có lịch sử trò chuyện với Đổng Kiến Phi rơi trước mặt ta.

 

Khi tôi cúi xuống định nhặt nó lên, haha, tôi thực sự cảm nhận sự sợ hãi của ta.

 

Thật nực , ta cũng có lúc sợ hãi sao?

 

Sau khi trêu chọc ta một hồi, tôi lại " cờ" ngất đi khi cố nhặt điện thoại.

 

Khi đó, tôi thật sự cảm nhận sự biến thái của con quỷ này.

 

Anh ta đã lột sạch đồ của tôi, tạo đủ mọi dáng vẻ khác nhau và dùng máy ảnh ghi lại từng khoảnh khắc.

 

Trong quá trình đó, tôi cũng phát hiện một điều thú vị.

 

Kẻ này thật sự… không !

 

Đúng , trước mặt một người phụ nữ không mảnh vải, ta thậm chí còn không có tư cách để "cứng".

 

Cả một đêm, ta chỉ đơn thuần là ôm tôi, an nhàn ngủ say.

 

Cảm nhận hơi thở đều đều từ lưng mình, tôi vẫn kiềm chế cơn muốn rút dao ra.

 

Sáng hôm sau, tôi đến trước cửa phòng việc của ta. 

 

Rõ ràng, ta rất bất ngờ khi thấy tôi.

 

Tôi thì với vẻ mặt đầy vui mừng: "Chủ nhà… à không, phải gọi là thầy Lê, thì ra là ông chủ của công ty quảng cáo này?"

 

[Chủ nhà]

 

1.

 

"Chủ nhà... à không, phải gọi là thầy Lê, thì ra là ông chủ của công ty quảng cáo này?"

 

Giọng điệu của Lê Vân khá ngạc nhiên hơn là bất ngờ.

 

Khi thấy chiếc điện thoại ấy vừa tìm thấy, tôi thật sự bị sốc.

 

Trong cuộc trò chuyện sau đó, tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết Lê Vân chỉ đến để ứng tuyển.

 

Tôi nhớ không nhầm, gần đây có cầu trợ lý Tiểu Vương đăng một quảng cáo tuyển dụng.

 

Trong phòng chụp, Lê Vân cởi bỏ áo khoác, để lộ thân hình mà tôi đã quen thuộc.

 

"Thầy Lê, là ông chủ cũng thường xuyên tham gia chụp ảnh à?"

 

"Năng lực nghiệp vụ là điều cơ bản cần phải có..."

 

"Thầy Lê, công ty của chắc hẳn ăn lắm nhỉ? Nghe đã mua vài căn nhà rồi?”

 

"Còn một căn biệt thự ở ngoại ô, xa công ty quá, rất ít khi đến đó."

 

Nếu có một người mẫu nào đó chuyện nhiều như , tôi đã nổi giận và quở trách sự thiếu chuyên nghiệp của họ.

 

Tuy nhiên, do mối "quan hệ đặc biệt" với Lê Vân, tôi đã kiên nhẫn hơn.

 

Trong suốt buổi chụp, tôi thử dùng tay "điều chỉnh" các tư thế của ấy.

 

Ở khoảng cách gần như , khó tránh khỏi việc chạm vào những chỗ không nên chạm.

 

Tuy nhiên, Lê Vân không hề phản kháng.

 

Đặc biệt khi nghe tôi còn một căn biệt thự ở ngoại ô.

 

Tôi cảm nhận rõ ràng rằng hơi thở của ấy dường như gấp gáp hơn, có chút kích thích.

 

Ánh của ấy về phía tôi dường như cũng mang theo một điều gì khác.

 

"Quả thật là ham mê hư vinh!”

 

Tôi thầm trong lòng, tự đánh giá ấy.

 

So với bản chất của một người đàn ông, rõ ràng nhiều phụ nữ thích những vật chất bên ngoài hơn.

 

Trong vài ngày tiếp theo, Lê Vân rất hợp tác với công việc chụp hình của tôi.

 

Đối với chỉ dẫn của tôi, dù có hơi quá đáng, ấy vẫn hoàn thành tạo kiểu, điều này khiến tôi càng thêm phấn khích.

 

So với việc nằm trên giường, mất ý thức như một xác chết bị tôi bày biện đủ kiểu.

 

Thì người hầu đẹp mắt và nghe lời như thế này, lại khiến người ta thêm hưng phấn.

 

Trong ngày chụp cuối cùng, khi trợ lý Tiểu Vương mang đến đồ đạc của Lê Vân bao gồm điện thoại, cậu ấy nhắc nhở:

 

"Lê Vân, trai của cậu đến đón cậu rồi."

 

Nhìn vẻ mặt không giấu niềm vui và sự mong đợi của Lê Vân, tôi không thể không nhíu mày.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...