Thợ Săn Hay Con [...] – Chương 2

Sau khi quấn quýt một hồi lâu, hai người vẫn còn sức để giỡn.

 

"Trước đây có xem một bộ phim nước ngoài, rất thú vị."

 

"Phim gì ?"

 

"Nó kể về một sống một mình, mỗi đêm dưới gầm giường của ấy đều có một người đàn ông trốn ở đó."

 

"Đáng ghét, đừng có dọa em như ."

 

"Biết đâu đấy, hay là để kiểm tra thử xem?"

 

Vừa , người đàn ông đã dùng tay nắm lấy cạnh giường, chỉ thiếu chút nữa là cúi đầu xuống.

 

Nhìn đôi tay đó, tôi sợ đến mức nín thở.

 

Chỉ lo sợ giây tiếp theo sẽ thấy khuôn mặt một gã đàn ông cúi xuống đối diện với mình.

 

"Ái chà, đúng là xấu tính! Đáng ghét quá!"

 

Lê Vân nũng nịu, rồi lại tiếp tục lăn lộn với hắn.

 

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hối hận tột cùng.

 

Nhân lúc hai người đứng dậy ra phòng khách, tôi nghĩ đến chuyện nhảy qua cửa sổ để trốn.

 

Nhưng đây… là tầng 5!

 

Khi tôi đang chịu đựng nỗi dằn vặt, bỗng nhiên từ trên giường vang lên một tiếng .

 

Một đôi chân nhỏ nhắn, trắng muốt thả xuống từ mép giường, đung đưa nhẹ nhàng.

 

"Anh , tối nay vẫn phải về à?"

 

Giọng Lê Vân từ phòng khách vọng vào.

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy không khí trong phòng ngủ như đông cứng lại.

 

Đó là… một đôi chân phụ nữ.

 

04.

 

Xác nhận rằng Lê Vân vẫn đang ở phòng khách, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trên giường này là ai?

 

Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

 

trẻ căn phòng này năm ngoái đã treo cổ tự tử ngay cạnh chiếc giường này, dưới đèn chùm,

 

Đêm đó, giống như mọi khi, tôi trộm và vô chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng.

 

Cửa sổ phòng ngủ mở toang, gió đêm thổi vào.

 

Đôi chân trắng muốt dưới chiếc váy ngủ lơ lửng cạnh giường... khẽ đung đưa.

 

Gương mặt từng xinh đẹp của , với hai con mắt trợn trừng gần như sắp rơi ra, chằm chằm vào cửa sổ, suýt nữa tôi sợ chết khiếp.

 

Ngay lúc đó, tiếng chuyện trong phòng khách đột ngột dừng lại, và đôi chân đang đung đưa bên cạnh giường cũng ngừng lại.

 

Sau đó, tôi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời.

 

Giữa đôi chân lơ lửng kia, một lọn tóc từ từ rủ xuống, ngày càng dài.

 

Dường như chỉ trong tích tắc, gương mặt với đôi mắt lồi, xanh tím kia sẽ xuất hiện trước mắt tôi.

 

Khi tôi không thể chịu nổi và hét lên, một cơn đau dữ dội ập đến từ đỉnh đầu, khiến tôi bừng tỉnh.

 

Nhìn quanh, tôi nhận ra mình vẫn đang nằm dưới gầm giường.

 

Thì ra, tôi đã ngủ thiếp đi!

 

May quá, chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp.

 

Khi tôi vừa bò ra khỏi gầm giường, thì đúng lúc đó, tiếng mở khóa cửa lại vang lên từ lối vào.

 

05.

 

Lê Vân đã quay về, chỉ có một mình.

 

Tôi vội vàng chui lại vào bóng tối, qua khe hở, thấy ấy bước đi loạng choạng.

 

Mùi rượu nồng nặc bốc lên từ xa, có vẻ ấy đã uống rất nhiều.

 

"Đồ đàn ông khốn nạn! Đi chết đi!" Lê Vân chửi rủa một câu, rồi mở chai rượu đã bị tôi bỏ "thêm gia vị" và uống một mình.

 

"Phạch"

 

Chiếc điện thoại của Lê Vân rơi từ mép giường xuống, ngay trước mặt tôi.

 

Trên màn hình là một khung chat WeChat, người bên kia lưu tên là "Anh ".

 

"Anh ": Em hiểu lầm rồi, đó thật sự chỉ là một đồng nghiệp nữ bình thường thôi.

 

Còn rất nhiều tin nhắn khác, tôi không có tâm trạng để đọc kỹ.

 

Bởi vì với vị trí của chiếc điện thoại ngay trước mặt tôi, chỉ cần Lê Vân cúi người xuống, ấy sẽ phát hiện ra tôi.

 

Đúng như dự đoán, Lê Vân quỳ xuống, đưa tay sờ soạng, tôi kịp thời né tránh trong gang tấc.

 

Khi ấy định cúi xuống kỹ hơn, thật may mắn, tác dụng của thuốc đã bắt đầu.

 

Lê Vân ngất xỉu ngay lúc đó, khuôn mặt đối diện với tôi, may mắn là không nhận ra sự hiện diện của tôi.

 

Phần còn lại thì đã quá quen thuộc.

 

Tôi bế lên giường, như búp bê, thoải mái sắp xếp theo ý mình.

 

Tôi chụp lại những bức ảnh riêng tư của từ nhiều góc độ, rồi ôm ngủ suốt đêm.

 

Đến sáng hôm sau, trước khi tác dụng của thuốc hoàn toàn tan biến, tôi dọn dẹp mọi thứ rồi lặng lẽ rời đi.

 

Nhưng không ngờ, vào buổi chiều cùng ngày, Lê Vân bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng việc của tôi.

 

[Người nhà]

 

1.

 

Tôi tên là Lê Vân, vừa mới đến thành phố này.

 

Ngay lần đầu vào ánh mắt của chủ nhà, tôi đã biết, mình đã tìm đúng mục tiêu.

 

Quả nhiên, chỉ cần một chút yếu đuối và nũng nịu, ta liền đồng ý ngay lập tức.

 

Chỉ có điều, ta giả vờ tốt bụng nhắc nhở tôi rằng căn phòng này từng có người chết.

 

Dĩ nhiên, tôi biết điều đó.

 

Vì người đã chết, chính là chị tôi.

 

Sau khi thỏa thuận tiền nhà xong, tôi tặng ta một con gấu bông mà tôi tự tay khâu để bày tỏ lòng biết ơn.

 

Anh ta giấu rất kỹ, tôi có thể cảm nhận ánh mắt ta đang lén lút quan sát tôi, như cách một thợ săn con mồi.

 

Nhưng khi tôi lén lại ta, chẳng phải tôi cũng đang điều tương tự sao?

 

2.

 

Mỗi tối, tôi đều đúng giờ tập yoga bên cửa sổ.

 

Mặc bộ đồ yoga bó sát, mỗi tác uốn mình đều thật gợi cảm.

 

Đúng như tôi dự đoán, kẻ rình mò ở tòa nhà đối diện chẳng bao lâu đã không cưỡng lại mà lấy ống nhòm ra.

 

Giống như con sói ẩn nấp trong bóng tối, ngửi thấy mùi máu tanh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...