Tháng trước, trên tầng cao của tòa nhà đối diện có một trẻ dọn đến ở.
Cô có thân hình bốc lửa, giọng ngọt ngào.
Điều đặc biệt là rất thích tập yoga trong căn phòng từng có người chết.
01.
"Anh chủ nhà, em mới tìm việc thôi, có thể giảm giá chút không?"
Lần đầu gặp, nũng nịu với vẻ đáng thương.
Tôi phẩy tay, "Đã là giá thấp nhất rồi."
Năm ngoái, nữ nhà trước vì cảm tan vỡ, không nghĩ thông suốt mà đã tự tử bằng cách treo cổ trong phòng ngủ.
Giá căn hộ này mãi không thể lên cao .
"Nhưng... có thể lệ cho em trả tiền theo tháng."
"Thật sao? Vậy thì em cảm ơn nhiều lắm."
Cô vui mừng khôn xiết, khăng khăng tặng tôi một con gấu bông tự tay may để thể hiện lòng biết ơn.
"Ngôi nhà này trước đây có xảy ra chuyện, em biết rồi đúng không?" Tôi nhận món quà và thuận miệng hỏi.
Cô nở nụ ngại ngùng, chân thật, "Cũng vì thế mà nó mới rẻ như mà, đúng không?”
Thấy ấy biết rõ hình, tôi cũng không cần gì thêm.
Khi ký hợp đồng, tôi mới biết tên là Lê Vân.
Nghe người mẫu bán thời gian, chẳng trách thân hình đẹp đến thế.
Mỗi tối vào đúng 10 giờ, Lê Vân lại tập yoga trong phòng. Trước cửa sổ kính lớn, rèm cửa hầu như chưa bao giờ kéo kín.
Vì , tối hôm đó, tôi lại không kiềm chế , lôi ra chiếc ống nhòm đã phủ bụi lâu ngày.
Qua ống kính, tôi có thể rõ từng tác quyến rũ của khi duỗi người. Tôi nghiến răng, chửi thầm, "Đồ đàn bà hư hỏng!”
02.
Việc trộm mỗi đêm đã trở thành một thói quen không thể thiếu trước khi đi ngủ của tôi.
Những chi tiết trong cuộc sống của Lê Vân, từ ăn uống đến thói quen sinh hoạt như giờ đi vệ sinh, đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Qua nhiều ngày quan sát, tôi nhận thấy Lê Vân dường như mới chuyển đến thành phố này, không có nhiều bè, và đặc biệt thích yoga.
Mỗi lần ấy tập xong, làn da trắng mịn màng lại phủ đầy những giọt mồ hôi nhỏ li ti, trông hấp dẫn như vừa bước ra từ phòng tắm.
Thường thì sau khi nghỉ ngơi một lát, Lê Vân thích ngồi một mình bên cửa sổ, nhấm nháp một ly rượu.
Hình ảnh cơ thể trẻ trung mềm mại phản chiếu trước cửa sổ mang đến một cảm giác độc yếu đuối, khiến người ta khó mà không thương cảm.
Trước sự kích thích từ cảnh tượng ấy, cảm giác bức bối trong lòng tôi dần trỗi dậy.
Nhưng suốt nhiều năm qua, tôi luôn đặt ra cho mình một nguyên tắc: không bao giờ tiếp với đối tượng mà mình đang theo dõi.
Bởi vì chỉ cần có sự tiếp , sẽ không tránh khỏi việc can thiệp vào cuộc sống của họ.
Và một khi đã xuất hiện trong cuộc sống của họ, việc chỉ đơn thuần quan sát sẽ không còn thỏa mãn nổi bản thân.
Một tuần sau, tôi buộc phải tự chửi rủa mình trong lòng.
Đêm đó, nhân lúc Lê Vân ra ngoài, tôi lén dùng chìa khóa dự phòng đột nhập vào phòng , bí mật bỏ một ít thuốc vào rượu.
Sau đó, tôi chui xuống gầm giường, nằm lặng lẽ trong bóng tối chờ đợi.
03.
Thời gian chờ đợi trôi qua thật dài và nhàm chán, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Ngẩng lên đồng hồ, đã muộn thế này rồi sao.
Khi tôi định đứng dậy rời đi, tiếng vặn khóa cửa vang lên từ bên ngoài.
Khoan đã, tại sao lại có tiếng đàn ông trong phòng khách?
"Tiểu Thiến, em sống một mình à?" Giọng đàn ông cất lên.
Lê Vân đáp lại bằng giọng ngọt ngào, "Hay là… tối nay đừng về nữa nhé?"
Nghe đến đây, tôi âm thầm chửi rủa "đồ cặp đôi khốn nạn".
Ngay sau đó, hai người như cơn lửa bùng cháy, từ phòng khách âu yếm quấn quýt đến tận chiếc giường trong phòng ngủ.
Căn phòng ngập tràn mùi vị hormone, tiếng giường rung lắc dữ dội, mỗi lần như , nó gần như chạm vào mũi tôi.
Chúng tôi chỉ cách nhau một lớp nệm mỏng manh, tôi ở rất gần, không dám thở mạnh, lo sợ chỉ một tiếng nhỏ thôi cũng sẽ bị phát hiện.
Nghe qua, có vẻ như trai của Lê Vân có thể lực rất tốt.
Với thân hình của tôi, chắc chắn không trụ nổi năm giây nếu phải đối đầu với hắn.
Bạn thấy sao?