Thợ Làm Móng Và [...] – Chương 3

Lâm Thế Hào giả vờ như không thấy thái độ khinh thường của tôi, tự nhiên đặt túi xuống, kéo ghế ngồi đối diện, rồi bày ra một nụ giả tạo:

“Bà xã à, mấy hôm trước sai rồi, xin lỗi em, không?”

“Em xem, bao nhiêu ngày rồi, giận cũng nên nguôi rồi chứ? Anh còn mua cả loại trái cây em thích nhất cho em này. Chúng ta về nhà đi, không?”

Khách hàng ngồi trước mặt tôi—một trẻ đang tôi mài móng—thoáng sắc mặt tôi liền đoán chuyện gì đó. Cô nàng rõ ràng muốn thay tôi xả giận, liền nhếch môi lạnh lùng, khoanh tay tỏ vẻ khinh thường:

“Anh là chồng của chị Trần à? Chứ không phải nhầm người rồi sao? Tôi thấy chị ấy trong tiệm luôn đãi khách miễn phí toàn cherry nhập khẩu, dâu tây hảo hạng. Anh tưởng ai rảnh mà ăn loại táo rẻ tiền của à?”

Một câu chọc trúng tim tôi, đúng là lời muốn !

Lâm Thế Hào nghe xong như bị giẫm trúng đuôi, lập tức bật dậy, giận đến run người, chỉ thẳng vào mặt tôi mà chửi lớn:

“Được lắm! Con đàn bà hoang phí này! Cả đời ba tao còn chưa từng ăn cherry, mà mày dám lấy loại trái cây đắt đỏ đó đi đãi khách miễn phí! Mày tưởng tao kiếm tiền dễ lắm hả?!”

Bây giờ, điều mà mấy trẻ không chịu nổi nhất chính là mấy gã đàn ông gia trưởng với suy nghĩ hủ lậu. Tôi còn chưa kịp gì, khách trẻ đã lập tức rụt tay lại, đập bàn đứng dậy, trừng mắt Lâm Thế Hào:

“Ba chưa từng ăn cherry, sao không mua cho ông ấy? Chẳng lẽ là chị Trần không cho ông ấy ăn chắc? Còn kiếm tiền? Anh kiếm bao nhiêu rồi? Nếu giỏi thế thì mua cherry cho ba đi!”

“Là ông ấy không muốn ăn hay là không muốn bỏ tiền mua?”

Lâm Thế Hào tức đến đỏ bừng cả mặt, theo phản xạ giơ tay lên định đánh.

Nhưng kia chẳng hề sợ hãi, đứng dậy, chiều cao ngang ngửa hắn, khí thế áp đảo hoàn toàn.

Bộ lông chồn đắt tiền khoác trên vai, đôi mắt sắc lẹm kẻ eyeliner kỹ càng, vừa đã biết là con nhà giàu, không dễ chọc, mà cũng chẳng ai dám chọc.

Lâm Thế Hào giơ tay lên không dám hạ xuống, mặt mày tức đến tím tái, chỉ tay vào tôi, gào lên:

“Cô ta đã kết hôn với tôi, tiền ta kiếm đương nhiên là tiền của nhà họ Lâm Tôi không là không !”

Hóa ra, đây mới chính là mục đích của hắn.

Tôi nhếch môi lạnh, mở ngăn kéo, lấy ra một tập giấy đã chuẩn bị từ trước—đơn ly hôn—rồi đưa thẳng cho hắn, giọng thản nhiên:

“Đúng lúc đến, cầm về đi.”

Lâm Thế Hào nào chịu để con gà đẻ trứng vàng này bay mất, hắn thậm chí chẳng thèm qua ngay lập tức xé toạc đơn ly hôn, ánh mắt tối sầm, chết chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Cô muốn ly hôn à? Đừng có mơ! Tôi cho biết, đồ đàn bà thối tha, từng đồng từng cắc kiếm đều phải chia đôi với tôi! Cả đời này, phải cày tiền cho nhà họ Lâm!”

Không biết trong đầu hắn nghĩ gì, đột nhiên hắn lại không còn tức giận nữa. Hắn sang trẻ, đểu giả, giọng điệu tràn đầy mỉa mai:

“Ơ kìa, móng tay của bé này cũng đắt đấy nhỉ? Nghe bộ móng này cũng hơn một triệu cơ đấy. Nhỏ thế này mà đã ăn diện lồng lộn thế, ai biết tiền từ đâu ra?”

Nói xong, hắn quay sang tôi, bày ra vẻ mặt khinh bỉ:

“Có phải lấy danh nghĩa tiệm móng để lôi kéo mấy đứa có tiền đi chuyện bẩn thỉu không? Nếu không thì sao lấy giá cắt cổ thế?”

“Đàn bà kiếm tiền đúng là dễ thật, toàn lũ hạ tiện!”

Nói xong, hắn thấy trẻ tức đến suýt bùng nổ, liền đắc ý cợt, quay lưng bỏ đi.

Tôi vội vàng giữ lại, nhét ngay một quả cherry vào miệng nàng, nhẹ giọng dỗ dành:

“Được rồi, rồi, đừng tức, không đáng vì loại người đó mà bực mình đâu.”

Sau đó, tôi kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu như thể đang kể một trò . Cuối cùng, tôi thậm chí còn miễn phí luôn dịch vụ cho ấy.

, khi ra về, nàng vẫn lẩm bẩm đầy khó chịu:

“Lâm Nguyệt… sao nghe quen quen nhỉ?”

Tôi theo bóng lưng ấy rời đi, chỉ khẽ lắc đầu, không quá để tâm. Nhưng trong lòng, tôi đã có kế hoạch riêng.

Lâm Thế Hào không phải cho rằng tôi kiếm đồng nào cũng phải chia cho hắn sao?

Vậy thì cứ chờ xem, rốt cuộc là hắn đắc ý, hay tôi toại nguyện.

5

Chưa đầy mấy ngày sau, ba cha con nhà họ Lâm lại kéo nhau tìm đến tiệm.

Vừa thấy tôi, Lâm Nguyệt đã òa khóc, giọng đầy tủi thân, chất vấn tôi:

“Dù gì em cũng gọi chị một tiếng chị dâu, sao chị có thể nhẫn tâm như ? Chị lại đi đến trường bôi nhọ em, em móng không trả tiền, em đánh chị! Bọn em rốt cuộc đã gì sai mà chị phải đối xử như ?”

Thấy khách trong tiệm dần vây lại xem náo nhiệt, Lâm Nguyệt diễn càng hăng say hơn, nước mắt lã chã rơi:

“Nếu em có chỗ nào không đúng, chị cứ thẳng, em sẵn sàng xin lỗi chị. Nếu thực sự không còn cách nào khác, em sẽ dọn ra ngoài ở! Chỉ cần chị chịu quay về nhà!”

Nghe đến đây, tôi nhíu mày. Mấy lời này đúng là sự thật, tôi chưa từng đến trường ta để tung tin đồn.

Lúc này, nhân viên trong tiệm ghé sát tai tôi, thì thầm mấy câu.

Thì ra, trẻ hôm đó sau khi về trường đã nhận ra thân phận của Lâm Nguyệt. Mà ký túc xá nữ thì vốn chẳng bao giờ giữ nổi bí mật, chuyện này vừa ra liền lan truyền khắp nơi.

Từ lâu đã có không ít người Lâm Nguyệt không vừa mắt. Trước kia ai cũng nghĩ ta là tiểu thư nhà giàu, mỗi tuần đều đổi mẫu móng tay cả triệu bạc, nên chẳng ai dám dị nghị gì.

Nhưng giờ đây, hình tượng ấy hoàn toàn sụp đổ. Tin tức lan truyền nhanh như dịch bệnh, khiến Lâm Nguyệt mất hết mặt mũi trong trường.

Những vị khách không rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ thấy cảnh ta khóc lóc đáng thương, liền lên tiếng bênh vực:

“Chuyện trong nhà có gì thì về nhà đóng cửa bảo nhau, sao lại quá lên ?”

“Dù sao cũng là người một nhà, chị dâu mà thế thì quá đáng rồi…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...