Thợ Làm Móng Và [...] – Chương 1

Tôi là thợ móng, em chồng cứ đến tiệm tôi móng miễn phí, chưa bao giờ trả tiền.

Trước đây tôi nhịn, bây giờ gần Tết, khách đông nườm nượp, mà mỗi lần tới, ta đều chọn mẫu đắt nhất, tốn thời gian nhất.

Tôi nửa nửa thật: “Gần Tết giá nguyên liệu tăng rồi, lần sau em chị phải tính chút tiền vật liệu nhé. Hoặc nếu không, sau Tết chị miễn phí cho em cũng .”

Tưởng ta sẽ hiểu ý, ai ngờ lại sừng sộ ngay:

“Anh, sao lại cưới một người keo kiệt thế này? Không biết dạy vợ à? Mất mặt thật đấy!”

“Còn chị nữa, lúc tiệm chị khai trương, ba tôi tặng một triệu, chừng đó cũng đủ để tôi đẹp mấy lần rồi đúng không? Giờ tiêu hết rồi à? Chị còn dám mở miệng đòi tiền tôi?”

Tôi quay sang chồng, mong ta lên tiếng. Ai ngờ, ta chỉ nhíu mày đầy khó chịu:

“Thanh Thanh có sai đâu? Ai chẳng biết nghề móng lời lãi cỡ nào, có tí tiền mà cũng keo kiệt với em nó.”

“Cái nghề của chẳng qua chỉ là một thợ móng vớ vẩn, nếu không phải tôi để mắt tới, đời này đừng mơ bước chân vào nhà này.”

1

Nghe Lâm Thế Hào , bố chồng tôi cũng tỏ vẻ khinh thường:

“Chẳng qua chỉ là bộ móng thôi, có gì mà mất thời gian? Thanh Thanh chịu đến tiệm con móng là đã nể mặt con lắm rồi, thế mà còn dám kêu ca.”

“Con đẹp cho nó, nó tự nhiên sẽ giúp con quảng bá trong nhóm học, thế còn gì hơn?”

Nói xong, ông ta lắc đầu, tôi với ánh mắt đánh giá:

“Chung quy cũng là đứa không có cha mẹ dạy dỗ, tầm nhỏ hẹp, tính toán chi li.”

Cô em chồng thì ngồi vắt vẻo bên kia ghế sofa, khoanh tay trước ngực, mặt hằm hằm khó chịu.

Lâm Thế Hào dỗ dành ta vài câu, rồi đột nhiên quay sang tôi quát lớn:

“Còn không mau xin lỗi Thanh Thanh? Từng này tuổi rồi mà tính toán với một đứa trẻ, đúng là không hổ danh trẻ mồ côi, chẳng có tí giáo dưỡng nào. Cô mất hết mặt mũi nhà họ Lâm rồi!”

Nhìn người đàn ông trước mặt với thái độ thay đổi chóng mặt, tôi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm lại. Tôi không thể tin nổi mình đã nhầm con người này đến mức nào.

Trước khi kết hôn, họ đều biết tôi sở hữu một tiệm móng. Bố chồng từng khen tôi là một độc lập, giỏi giang. Còn Lâm Thế Hào thì ngày ngày rót mật vào tai, rằng ngoài tôi ra ta không cưới ai khác.

Họ bảo rằng trong nhà, các nữ trưởng bối đều mất sớm, chỉ có Lâm Nguyệt là con duy nhất. Nếu tôi gả vào nhà họ, tôi sẽ nâng niu chẳng khác gì em ấy.

Không ngờ, mới kết hôn một tuần, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn!

Gia đình này rõ ràng chỉ muốn tìm thêm một người mẹ để chăm bẵm Lâm Nguyệt!

Thấy tôi vẫn còn ngây ra, Lâm Thế Hào càng mất kiên nhẫn:

“Cô nhất định phải mua quà xin lỗi Thanh Thanh! Em ấy là sinh viên đại học, không giống loại người như đâu! Nếu ảnh hưởng đến tâm trạng của em ấy, cứ chờ mà xem!”

Nghe thấy có quà, Lâm Nguyệt lập tức liếc tôi một cái đầy ban ơn, ngẩng cao đầu :

“Đúng ! Ngoài quà ra, Tết sắp đến rồi, chị dâu, đưa trước tiền lì xì cho em đi. Không cần nhiều đâu, hai mươi triệu là .”

Tôi chợt nhớ lại lần đầu tiếp với Lâm Nguyệt khi ta mới nghỉ đông. Khi đó, tôi rất rộng rãi, mua cho ta quà cáp hàng triệu đồng, còn tặng hẳn một thẻ thành viên trị giá mười triệu ở tiệm tôi.

Nhưng lúc đó, ta từ chối: “Người một nhà cả, ai lại cần mấy thứ thẻ này gì.”

Tôi còn nghĩ rằng ta hiểu chuyện, dù có đến móng vài lần cũng chẳng thể dùng hết mười triệu.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, ta căn bản chẳng hề quan tâm đến chuyện có thẻ hay không, mà vốn dĩ đã mặc định: Muốn bao nhiêu lần thì , không cần trả tiền!

Nghĩ đến đây, tôi bật lạnh lùng hai cha con ra sức bảo vệ Lâm Nguyệt:

“Mấy người không biết móng giá bao nhiêu, Lâm Nguyệt thì rõ lắm đấy.”

“Lần nào đến cũng đòi dán móng giả, vẽ họa tiết, đính đá, thủ công tỉ mỉ. Đá Swarovski loại lớn, tám chục một viên, dán kín cả bàn tay. Một mình ta cũng mất năm tiếng chưa xong!”

“Đừng đến chuyện quảng bá giúp tôi, ngay cả mua cho tôi một chai nước cũng chưa từng, thậm chí một câu cảm ơn cũng không có!”

“Còn bảo là sinh viên đại học, còn khoe cái gọi là ‘gia đình họ Lâm cao quý? Gia đình gì chứ? Một ông già đơn thân nuôi hai đứa con, không biết còn tưởng hoàng thân quốc thích! Tôi khinh!”

2

Nhìn thấy tôi phản bác lại, sắc mặt cha con nhà họ Lâm lúc xanh lúc đỏ, nghẹn họng không nổi lời nào. Lâm Nguyệt thì tức đến đỏ bừng mặt, cố gắng cãi lại:

“Tiệm của chị chém giá cắt cổ như , em nào dám giới thiệu bè đến chứ!”

Tôi bật lạnh lùng:

“Em lên Meituan (ứng dụng đặt dịch vụ) tìm thử là biết, giá trung bình mỗi khách vào tiệm chị đều trên cả chục triệu. Em cũng biết tiệm của chị vốn không phải là nơi em có thể chi trả nổi, đúng không?”

“Vậy chị hỏi lại em, một triệu kia là tiền mừng khai trương cho chị, hay là tiền móng của em? Một triệu có đủ để em một lần không?”

Cả đám bị tôi đến mức cứng họng, không ai phản bác . Cuối cùng, bố chồng run rẩy giơ tay chỉ vào tôi, quay sang Lâm Thế Hào đầy tức tối:

“Còn không lo dạy dỗ vợ mày đi? Định cãi nhau đến bao giờ? Mày cứ đứng đó nó ức hiếp em mày sao?”

Lâm Thế Hào đột nhiên vớ lấy chiếc cốc trên bàn ném thẳng về phía tôi, giận dữ quát lớn:

“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi? Cô xem ba đã tức đến mức nào rồi!”

Tôi phản ứng nhanh, lùi lại một bước, tận mắt chiếc cốc thủy tinh vỡ nát ngay dưới chân mình.

Vừa may mắn vì tránh cú ném, tôi vừa thấy lạnh sống lưng—Lâm Thế Hào này có khi nào là một kẻ bạo lực gia đình không?

Thấy tôi vẫn đứng yên, hắn ta lập tức lao tới, một tay vặn chặt cánh tay tôi, kéo mạnh về phía sofa, miệng không ngừng buông lời thô tục:

“Mẹ nó, ông đây không trị chắc? Hôm nay phải quỳ ở đây cả đêm, nếu không đừng trách tôi độc ác!”

Giữa lúc giằng co, ánh mắt tôi chạm phải đôi mắt hung ác của hắn. Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn chắc chắn—hắn thực sự nghiêm túc!

Tôi phải chạy! Phải chạy ngay trong đêm! Càng xa khỏi gia đình này càng tốt!

Tôi biết rõ sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ, nếu đấu tay đôi, tôi chắc chắn không có cửa thắng.

Không do dự, tôi lập tức khuỵu gối xuống, dồn hết sức đá mạnh vào hạ bộ của Lâm Thế Hào.

Sắc mặt hắn ngay lập tức tái mét, ôm lấy chỗ đau mà gào lên thảm thiết:

“Aaa—!”

Nhân cơ hội đó, tôi lao ngay về phía cửa, vội vã mở tung cửa chạy thẳng ra ngoài.

Phía sau, tiếng gào thét phẫn nộ của cha con nhà họ Lâm vang lên:

“Con tiện nhân này, mày dám thế với con trai tao/ tao à? Tao không để mày yên đâu!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...