Tôi thò đầu ra : “Trưởng thôn?”
Trưởng làng khịt mũi và , "Tiểu Phúc , mẹ cậu đâu?"
“Mẹ tôi đang ở sân sau hái hành.” Tôi đáp.
Trưởng thôn liếc phòng chị rồi vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi vốn đã gầy , sức mạnh của trưởng thôn khiến tôi lắc lư từ bên này sang bên kia.
"Tiểu PhúcTử , cậu càng ngày càng gầy đi đấy."
Trưởng thôn lớn: "Gầy, thà gầy đi còn hơn!"
Tôi vừa định hỏi tại sao thì mẹ tôi đến : “Con đi rửa hành trên bếp đi. Mẹ sẽ chuyện với trưởng thôn một chút”.
"Con..." Tôi mở miệng.
Mắt mẹ tôi trừng trừng, tôi ngay lập tức nuốt lời trong miệng xuống.
Tôi nhanh chóng vào bếp rửa hành, định quay người lại đợi hai người chuyện xong mới hỏi lại trưởng thôn.
Chẳng phải người ta đều béo là phúc, tại sao gầy lại là điều tốt?
"Trưởng thôn, tôi đã đồng ý cho ngươi một cái phổi âm nữ, đến lúc bán thịt, ông phải giúp tôi."
giọng của mẹ tôi vang lên.
Tôi run rẩy trốn sau bức tường.
“Thịt âm nữ chỉ có bấy nhiêu thôi, Trương què muốn thịt đùi , Mã mù muốn mắt, tôi cũng không bán hết.”
Mẹ tôi tiếp: “Thịt đùi có thể bán tới chục cân, mà mắt chỉ bán một con thôi”.
"Còn lại ngươi muốn gì?" Trưởng thôn hỏi.
Mẹ tôi thì thầm: “Còn lại thì bán cho người trong thành , họ trả giá cao”.
"Được rồi, tôi vẫn muốn lấy ba lạng não cho đưa con trai bị bại não."
Trưởng làng ra điều kiện.
Mẹ tôi đồng ý mà không hai lời.
Trưởng thôn hài lòng rời đi. Sau khi nghe giao dịch đẫm máu của họ, trong giây lát tôi đã quên mất mình muốn hỏi trưởng thôn cái gì.
Ở góc tường, nửa khuôn mặt của mẹ tôi chợt hiện ra:
"PhúcTử , con đang gì ở đây thế?"
4
"Con..." Tôi tái mặt vì sợ hãi.
Mẹ tôi tỏ ra ủ rũ : “Con không nghe thấy gì cả phải không?”
"Nghe cái gì…?? “
Tôi giả vờ bối rối.
Mẹ tôi bước tới, đá tôi rồi quát: “Con đứng đực ở đây gì thế? Con không thấy ở nhà nhiều việc thế này sao?”
Ọt ọt.
Bụng tôi réo lên, tôi khổ: “Mẹ ơi, đến giờ ăn rồi.”
"Mày nghĩ mày một thứ rác rưởi, xứng đáng ăn sao?"
Mẹ tôi cầm chổi đuổi theo tôi: “Tốt nhất là gầy đi, gầy đi thì may mắn đấy!”
Mẹ tôi không cho tôi ăn gì vào buổi trưa và tối hôm đó.
Món thịt lợn gâm lại cho chị ngon đến mức tôi chảy nước miếng.
Sau khi giao bữa ăn cho chị , tôi không đành lòng rời đi, nghĩ rằng chị có thể để thừa một ít đồ ăn.
"Mày đang gì đó?"
Miệng chị tôi đầy đang nhaiđầydầumỡ : "Thằng khốn, mày có muốn ăn không?"
"Muốn!"
Tôi thực sự rất đói , từ sáng đến giờ chỉ ăn nửa củ khoai lang mà không có nổi một hạt cơm nào vào bụng.
Chị tôi gắp một miếng thịt lớn khua trước mặt tôi: “Ăn đi.”
"Cám ơn chị!" Tôi chạy nhanh tới.
Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng, khi tôi vừa tiến lên một bước, chị ấy đã ném thịt của tôi xuống đất , dùng chân dẫm lên.
"Mày mà cũng có thể ăn thịt này? Tên khốn kiếp!"
Mặt tôi đỏ bừng, mắt đỏ bừng, không khỏi hét lên:
"Mày đang cái quái gì ? Mày là con "heo béo" mẹ nuôi, sắp bị thịt rồi!"
Vừa xong tôi đã hối hận.
Chị tôi lạ lùng tôi: “Không phải mày mới là người sắp chết sao?”
5
Người sắp chết là tôi sao?
Tôi khẩy: “Chính tai tôi nghe thấy mẹ chuyện với trưởng thôn. Ngày chị trưởng thành cũng là ngày chị phải chết!”
"Mày bị họ lừa rồi. “
Chị tôi lắc đầu thở dài: “Lúc đó có thể họ đã phát hiện ra mày đang nghe lén.”
"Đừng nhảm!" Tôi mắng.
Vẻ mặt chị tôi trở nên bình tĩnh: “Mày có nhớ ngày sinh nhật của mình không?”
“Ngày năm của tháng năm.” Tôi mà không cần suy nghĩ.
“ Đúng . Ngày 5 tháng 5 là ngày dương tháng dương, cơ thể mày là thuần dương. “
"Tác dụng của mày chính là đổi mạng cho cha …. "
Tôi hơi run, cứng ngắc : “Cha chúng ta đã chết lâu như , xương cốt đã tan nát, chúng ta sao có thể đổi mệnh của ông?”
"Người khác không thể, mày, mà là thuần dương đồng tử thì lại có thể."
Chị tôi lau dầu mỡ trên miệng : "Một cơ thể thuần dương lại là mộtđồngtử. Được sao Thiên Cương (sao Bắc Đẩu )bảo vệ, âm tà không thể xâm nhập."
“Đừng quên, cha chúng ta là một người âm dương sư, vì tổn âm đức mà yểu mệnh”.
"Chỉ cần đoạt xa thân thể của mày, không những có thể sống lại,mà cho dù là âm sai câuhồn , cũng không thể gì."
Tay chân tôi lạnh buốt, tôi nhanh chóng nghĩ đến điểmmấu chốt:
"Còn chị thì sao? Tại sao mẹ lại nuôi chị như thế?"
Chị tôi chế nhạo: “Mẹ là nữ nhân, quá nhiều dương khí sẽ dễ dàng hủy hoại mệnh cách, ra tai họa và bệnh tật. Sự tồn tại của tao là để cân bằng dương khí quá thịnh của mày. “
"Mẹ vẫn luôn cho tao ăn thịt, chính là thịt của vật đã chết, nuôi dưỡng âm khí của tao. Dù sao, theo phương pháp cổ xưa, ta 15 tuổi sẽ thành người lớn, còn ngươi cho đến năm 14 tuổi vẫn là đồng tử. “
"Khi tao thành niên âm khí của tao sẽ giảm dần, dương khí của mày lại sắp đạt đến đỉnh."
Tôi vội hỏi: “Vậy đi trước khi em 14 tuổi sẽ bị đoạt xá phải không?”
Năm tới tôi sẽ 14 tuổi.
"Nếu tao đoán không sai, một thời gian sau sẽ là sinh nhật của tao. m khí sẽ thịnh nhất, cho nên hôm ấy là ngày tốt nhất để chiếm lấy thân thể củamày."
Da đầu tôi tê dại và tôi cố gắng bình tĩnh lại: "Tại sao chị lại với em điều này?"
Chị tôi hít một hơi thật sâu:
"Tao muốn liên thủ với mày, cùng nhau trốn thoát!"
6
"bỏ trốn?"
Tôi khó hiểu: “Ngay cả ánh sáng chị cũng không tiếpxúc, có thể trốn đi đâu?”
“Tao không thể lộ ra ngoài sáng, chỉ cần lấy vải bố bọc lại là ổn. Chị tôi buồn: “Còn hơn là bị nhốt ở đây cả đời.”
Tôi lắc đầu: “Vậy tại sao mẹ lại muốn tìm người khác trong làng?”
Nhiều người trong làng bị bữa tiệc m nữ thu hút , lúc đó sẽ đến giúp đỡ .
“Việc nghịch thiên thì phải tế.” Chị tôi khúc khích: “nếu mẹ không kiếm cớ thì sao mẹ có thể lừa họ , những đồ tế này tụ họp cùng nhau.”
"Chị đang bịa chuyện" Tôi vẫn không thể chấp nhận .
Chị tôi khổ: “Mày không tin tao cũng có thể hiểu . Dù sao trước đây tao cũng là một người chị tồi, nếu tao không như , e rằng mẹ sẽ cảnh giác với mày .”
"Vốn là tao dự định mấy ngày nữa sẽ cho mày biết, mày đã vạch trần, tao tự nhiên sẽ cho mày sự thật."
“Mày nghĩ xem, ngoài việc đánh mắng, tao còn điều gì tổn mày nữa không?”
Mắt tôi hơi đờ ra.
Nghĩ lại, chị ấy thực sự không gì khác, thậm chí chị ấy còn lén giúp đỡ tôi vài lần và cứu tôi khỏi bị đánh.
Tôi cẩn thận sắp xếp suy nghĩ của mình rồi : "Chị muốn gì?"
"Làm chuyện này."
Chị tôi lấy ra một hạt châu nhỏ : “Vào ngày sinh nhật của em, nếu em ngậm hạt vào miệng, âm dương hợp nhất em có thể khống chế âm dương trong một thời gian ngắn”.
Nói đến đây, vẻ mặt của trở nên hung ác: “Đến lúc đó hãy hút cạn âm dương khí trên người bọn khốn nạn này, để bọ chúng hồn phi phách tán, từ nay chúng ta sẽ tự do!"
Tôi nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý.
“mấy ngày tới, em đeo theo hạt châu này của chị, để thích nghi dần.” Chị tôi thêm: “Đồng thời, nó cũng có thể bảo vệ sự an toàn của em.”
“Được."
Tôi cảm thấy hơi .
Mắt thấy sinh nhật của chị đang đến gần, mẹ tôi càng ngày càng tỏ rõ sự kích .
Nửa đêm.
Bà thường cầm hũ tro cốt của và tự mình chuyện với bố tôi.
Mẹ tôi dạo này đã đối xử tốt với tôi hơn rất nhiều.
Ánh mắt tôi dịu dàng, dịu dàng mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi biết rằng ấy đang thích nghi trước, dù sao thì bố tôi cũng sẽ sớm mang thân xác này của tôi.
“Mẹ, đừng nhớ bố quá, mẹ còn có chúng con.”
Mẹ tôi nghe xong mất đi sự dịu dàng, lớn tiếng mắng: "Sao con lại so sánh mình với bố con? Hai đứa đều là phế vật! “
"Mày nên chết vì bố mày!"
Tim tôi lạnh buốt.
Chắc chắn trong suy nghĩ của mẹ tôi, chị em tôi có thể chết vì bố bất cứ lúc nào.
Đã như thì đừng trách tôi.
Cha tôi mất khi tôi sinh ra, mặc dù tôi muốn gặp ông và hy vọng ông còn sống.
Nhưng so sánh thì tôi lại càng không muốn chết hơn
Bạn thấy sao?