Thiếu Soái, Hãy Tha [...] – Chương 14

An Kỳ vươn vai vì đã khỏe hơn rất nhiều, còn Tiểu Ngọc thì đang dọn dẹp lại phòng ốc, sau đó cả hai người đi ra ngoài cúi chào cảm ơn bác sĩ Trương và các nữ y tá, mặc dù họ không lấy viện phí gì cả An Kỳ vẫn có chút ái ngại, hiện giờ chỉ là một đứa rỗng túi, khi nào có tiền nhất định sẽ trả.

" Sau này An nương có bệnh vặt gì cứ đến bệnh viện của tôi, tôi nhất định sẽ chữa trị cho ! "

" Đa tạ ý tốt của bác sĩ Trương! Mấy ngày qua đã phiền mọi người rồi! Này tôi phải trở lại việc tại phủ thiếu soái, nếu không hắn ta sẽ đá tôi đi mất " An Kỳ ngại ngùng

Khi cả hai vừa đi ra khỏi cửa thì Tiểu Ngọc như thấy thứ gì đó, ấy chỉ cho An Kỳ, thử có một chiếc xe ô tô Đậu ở gần bệnh viện. Đó không phải là xe mà Dương Hạo Thạc vẫn dùng hằng ngày đó sao. Bổng có một người mặc quân phục ló đầu ra vẫy tay với An Kỳ và Tiểu Ngọc, nên hai người đi lại đấy.

" Là Lâm Sở đó sao? " Tiểu Ngọc bất ngờ.

" Anh Lâm Sở? Người này à? "

" Đây là Lâm Sở một lính hạ cấp chuyên tài xế cho thiếu soái, tôi cũng có chút quen biết! Nhưng mà tại sao lại ở đây? "

" Thiếu soái kêu đôi đưa hai vị nương về phủ, sau đó tôi sẽ trở lại doanh trại "

Dù gì đường về phủ không xa nếu Dương Hạo Thạc đã có lòng thì An Kỳ đành nhận, nắm tay Tiểu Ngọc rồi mở cửa nhảy lên xe ngồi. Một lát sau, nó dừng lại trước cửa phủ, An Kỳ với Tiểu Ngọc cúi đầu chào tạm biệt Lâm Sở, ta lái xe đi.

" Lần đầu tiên tôi thấy thiếu soái tốt với ai đó. An Kỳ may mắn thật "

" Chắc hắn ta chột dạ ấy mà. Dù gì thì tôi bị bệnh cũng vì hắn bắt tôi đứng dưới mưa suốt mấy tiếng đồng hồ, con người bình thường sao chịu nỗi. Thiếu soái cũng chả phải tốt lành gì " An Kỳ thở dài sau đó nhúng vai.

" An Kỳ, Tiểu Ngọc hai con về rồi à? " Dì Hoa xuất hiện, An Kỳ và Tiểu Ngọc vui vẻ chạy lại, bà ấy xoa đầu hai đứa.

" Sức khỏe thế nào rồi? Nếu vẫn chưa khỏi hẳn thì cứ với dì, ta sẽ để con nghỉ ngơi thêm vài ngày sau đó quay lại việc cũng không muộn "

" Không sao đâu ạ! Với sự chăm sóc của Tiểu Ngọc thì con đã bình phục hoàn toàn " An Kỳ khoác tay Tiểu Ngọc.

" Vậy thì tốt rồi! Mau đem dẹp đồ đạc đi "

" Vâng ạ "

An Kỳ lại trở về căn phòng thân thuộc lúc trước, khá chán so với phòng ở bệnh viện số thì nó gắng liền với nơi đây rồi. An Kỳ mệt mỏi nằm xuống giường. Chắc là phải đi gặp một người.

***

Y Bình đang việc tại Ngọc Uyển Các thì An Kỳ bất thình lình xuất hiện phía sau cho ta giật mình. Không ngờ y đã trở về sau mấy ngày ngất xỉu và nhập viện, Y Bình lúc đó nghe tin cũng có chút hả hê, vì không có thiện cảm nên muốn ta chết quách đi cho xong. An Kỳ liền nở một nụ thân thiện.

" Xin chào Y Bình, đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ? "

" Hừm! Sao không ở lại đó mà mang cái thân bệnh tật này đến để gặp tôi để gì? Nếu mà ngất nữa thì tôi cho nằm ở đây luôn chứ không rảnh mà kêu người giúp đâu! Đi chỗ khác đi, đang cản trở công việc của người khác đấy! " Y Bình nhếch môi.

An Kỳ nghe xong liền thay đổi cảm , sau những chuyện ta đã với thì đã nhẫn nhịn hết sức có thể, vốn dĩ An Kỳ chỉ muốn chuyện nhẹ nhàng Y Bình này thật độc mồm độc miệng. An Kỳ liền đạp vào tường thật mạnh chặn đường đi của Y Bình.

" Nghe đây Y Bình, đừng tưởng có người chống lưng thì tôi sẽ sợ ! " An Kỳ thật sự đã tức giận

" An Kỳ bị điên? Có phải thần trí có vấn đề không? " Y Bình vẫn tỏ ra không biết mình gì nên khiến cho An Kỳ càng thêm bực bội, phải khiến ta khai nhận tất cả.

" Cô vẫn giả ngu nhỉ? Nhờ ơn mà tôi xém bị đuổi khỏi phủ đấy! "

" Không... không lẽ " Y Bình như đã nhận ra

" Cô đang nghĩ là do Trúc Đào mách với tôi đúng không? Chậc... chậc sai rồi, chính tên giao trứng đã khai ra tất cả. Không ngờ lại hèn hạ đến như thế? "

" Y Bình, từ lúc tôi vào phủ tới giờ tôi đã đối xử hay xấu gì chưa mà lại thế với tôi? Không phải tôi là người mới thì tôi e dè , muốn kiểu gì thì tôi sẽ chơi lại kiểu đó "

" Nếu đã như thì tốt nhất nên tránh thiếu soái càng xa càng tốt. Đừng bất cứ hành vi gì thân thích với ngài ấy "

An Kỳ bất ngờ khi Y Bình những lời này, không lẽ ta có cảm gì với Dương Hạo Thạc nên mới nghiêm cấm thế, mà như chẳng phải quá ích kỷ, và ta cũng chỉ là một gia nhân thấp bé.

" Y Bình, thật sự... "

" Đừng tưởng bở, tôi chỉ đang những việc cần để khiến không thể tiếp với thiếu soái nhiều hơn. Tất cả là vì Vân tiểu thư, mọi nữ nhân trên thế gian này đều không xứng với thiếu soái bằng ấy. Vậy nên An Kỳ, hãy tỉnh mộng lại đi! "

Vân tiểu thư? Cô ta là ai?

" Hừm...Y Bình à? Tôi đây đếch quan tâm Vân tiểu thư kia, tôi không hề có cảm gì với thiếu soái, tôi chuyện với hắn chỉ vì công việc bắt buộc. "

" Vậy nên sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu còn giở trò gì sau lưng tôi thì tôi không chắc cơ thể này sẽ lành lặng đâu! Bởi vì trai hay tôi đều cho ăn hết. Hiểu chưa? "

An Kỳ bẻ những khớp tay, Y Bình nghe xong thì tái mặt. Khi An Kỳ bỏ chân xuống thì ta lập tức chạy đi. Cô bóng người của Y Bình ngày càng xa dần thì thở dài.

" Từ ngày ở trong phủ này mình gặp biết bao nhiêu chuyện xui xẻo, chắc phải đi chùa giải nghiệp thôi! Mà mình nên đi kiếm thêm ít thông tin về vị Vân tiểu thư ấy, kẻ chống lưng cho Y Bình chắc cũng không là người tốt lành gì "

Chiều hôm đó, An Kỳ đem trà tới cho Hạo Thạc sau bữa ăn như thường lệ, hắn một hồi lâu rồi mới dùng trà. An Kỳ cũng muốn hỏi Vân tiểu thư kia có quan hệ gì với Hạo Thạc có chút ngập ngừng, thế nên quyết định không hỏi.

" Ta chỉ thôi mà đã cong đuôi chạy về, đúng là đồ nhát gan! "

" Thiếu soái ngài như à?. Ai biết là lời ngài thật hay giả. Hứ, dù sao tôi cũng khỏe, nằm ở đó lâu cũng không phải là điều hay " An Kỳ phụng phịu.

" Ta tưởng là ngươi thích tên Trương Hằng đó lắm? Còn đeo bám cái bệnh viện Toàn Đức ấy dài dài "

" Hmmm... Đúng là tôi thích bác sĩ Trương thật mà! Người gì đâu mà dịu dàng, tốt tính dễ sợ! Thật đúng là con người ta xao xuyến. Hy vọng tôi sẽ gặp lại ta "

"Công việc của hôm nay xong rồi, mau cút khỏi đây! " Hạo Thạc để tách trà xuống bàn một cái rõ mạnh, sau đó ném An Kỳ ra ngoài. Cô đứng lên phủi quần áo, tỏ ra khó hiểu

Tên này đầu óc có vấn đề à? Lâu lâu nổi khùng. Hắn là người đầu tiêu lôi chuyện Trương Hằng ra mà.

***

1 tuần sau

An Kỳ cũng với Tiểu Ngọc đang mang đồ về nhà kho để chứa thì bất ngờ gặp Y Bình ở phía đối diện, ta liền né sang một bên, mặt thì cuối gầm xuống như kiểu sợ sệt lướt nhanh qua. Tiểu Ngọc thấy có chút tò mò.

" Y Bình đó ngày thường đều rất cao ngạo không xem ai ra gì? Sao hôm nay tự nhiên như thấy ma giữa ban ngày ? "

" Hứ! Biểu hiện đó của ta không khéo sẽ kéo dài dài. Kệ Y Bình đó đi, hơi sức đâu mà quan tâm! " An Kỳ đắc ý

" Này Tiểu Ngọc, biết Vân tiểu thư là ai không? "

" Vân tiểu thư? Tại sao lại hỏi về người đó?"

" Ahh thật ra tôi hay nghe mấy gia đinh khen ta nhiều lắm. Nên muốn biết y có mối quan hệ thế nào với phủ của chúng ta? Không lẽ tôi không biết à? " An Kỳ đảo mắt sang chỗ khác, không thể bảo là do Y Bình .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...