Bổng Hạo Thạc nghe tiếng ồn ào bên trong Túy Uyển Các, hắn qua khung cửa sổ thì thấy Trúc Đào và Y Bình đang xảy ra xô xát, xem như hắn cũng đã biết vì sao An Kỳ lại đứng đây, nhất định là đang hóng chuyện.
" Hai đứa đó đang đánh nhau, tại sao lại không vào đấy can ngăn mà chỉ xem thôi ? Vô đến thế cơ à? "
" Không phải tôi vô ... mà là tôi không thể " An Kỳ nhỏ giọng
Hạo Thạc An Kỳ đang cúi mặt, hắn im lặng vài giây rồi quyết định đi vào đó để xem chuyện hỗn loạn gì đang diễn ra. Cô cũng không thể ngăn cản nên chỉ biết qua khung cửa sổ.
" Cả hai mau dừng tay! " Hạo Thạc mở cửa uy nghiêm bước vô, Y Bình liền buông tay khỏi tóc của Trúc Đào, còn ấy thì đứng lên. Hạo Thạc không gì, hắn thấy kế bên Y Bình có các mảnh vỡ của tượng rồng cẩm thạch.
" Thiếu soái!!! " Cả hai quỳ xuống
" Nói mau! Ai đã ra việc này? " Hạo Thạc hạ thấp giọng, cả Y Bình và Trúc Đào đều đang run sợ vì nghĩ rằng Hạo Thạc đang rất tức giận vì đồ vật của phủ bị vỡ.
Y Bình liếc ngầm đe dọa Trúc Đào, nhớ lại lời khi nãy của ta, sợ là bà ngoại và Hồ Lô sẽ gặp nguy hiểm nên đành quỳ xuống van xin rối rít.
" Thiếu... thiếu soái, xin ngài tha tội! Là do tôi đã vô vỡ bức tượng, tôi thật sự không cố ý. Xin ngài tha tội " Trúc Đào bật khóc
Trời ơi Trúc Đào, sao ấy lại nhận hết tội lỗi ?
" Là ngươi à Trúc Đào? Nếu thế tại sao lại không dọn dẹp mà lại đi cãi vã với Y Bình, những món đồ cũ kỹ này ở trong Túy Uyển Các cũng lâu rồi. Ngày mai ta sẽ kêu dì Hoa đem đi vứt hết, ta sẽ không trách khứ ngươi vì tội vỡ đồ ta vẫn sẽ cả hai vì tội đánh nhau trong phủ này! Còn ra thể thống gì nữa? "
" Vâng! Tôi cảm tạ thiếu soái tha tội " Trúc Đào mừng rỡ, còn Y Bình thì lại không cam tâm vì biểu hiện của thiếu soái chẳng như ta mong đợi, đáng lí ra ngài ấy nên đuổi quách Trúc Đào ra khỏi phủ. Hạo Thạc sau khi giải quyết vấn đề thì đã rời khỏi đó, An Kỳ vẫn còn lo cho Trúc Đào.
" Cô đừng tưởng như là xong chuyện " Y Bình liếc xéo Trúc Đào khi ấy đang quét những mảnh vỡ của tượng rồng.
***
Cả Y Bình, Trúc Đào và An Kỳ đều bị dì Hoa gọi đến Vân Chung Các để hỏi tội, không ngờ rằng tên thiếu soái ấy lại lôi vào chuyện này mặc dù An Kỳ có liên quan thật. Y Bình chỉ rằng Trúc Đào đã vỡ đồ rồi đổ tội cho ta, nên hai người mới xảy ra cãi vả, còn Trúc Đào chỉ im lặng cúi gầm mặt.
" Có thật không Trúc Đào? "
Trúc Đào không gì mà lặng lẽ gật đầu, dì Hoa thở dài sau đó kêu cả hai ngày mai phải ra đứng ở cửa Túy Uyển Các từ sáng đến chiều không ăn uống, An Kỳ thấy như thế có hơi nặng. Sau khi Y Bình và Trúc Đào đều lui xuống, dì Hoa mới An Kỳ.
" Còn An Kỳ... "
" Vâng.. ạ? "
" Thiếu soái cho gọi con vào thư phòng hỏi chút chuyện, đi mau đi đừng để ngài ấy chờ lâu mà nổi giận "
" Con biết rồi thưa dì " An Kỳ chạy đi, không ngờ Hạo Thạc lại gọi đến đó, nhất định là để tự ra những gì mình biết, quả là một tên cáo già. An Kỳ mở cửa thư phòng bước vào, Hạo Thạc đang ngồi đọc sách trên ghế.
" Thiếu soái cho gọi tôi "
" Chắc hẳn biết ta gọi đến đây là để gì? Nói đi, thật ra giữa hai đứa nó đã xảy ra chuyện gì? Ta vốn dĩ không hề tin lời Y Bình vì biết ta là loại người thế nào "
" Tôi chỉ... cờ đi ngang Túy Uyển Các và nghe thấy lớn tiếng nên vào xem thôi ạ! Tính... tính tôi trước giờ rất thích hóng chuyện mà " An Kỳ gãi đầu xong rồi nhạt, sợ ra thì Y Bình sẽ nghĩ Trúc Đào đi mách với Hạo Thạc, không biết ta sẽ những gì với Trúc Đào.
Hạo Thạc im lặng sau đó An Kỳ bằng con mắt nghi ngờ, với kinh nghiệm tra hỏi tù binh thì hắn biết An Kỳ đang dối hay thật, hắn đóng sách lại sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ.
" Ba lần! "
" Ba lần gì ạ? " An Kỳ nghiêng đầu.
" Nếu như trong ba lần mà vẫn không chịu sự thật thì xuống dưới sân Ngọc Uyển Các dằm mưa đi "
An Kỳ thấy thì quả nhiên bầu trời đã tối đen mù mịt, hiện tại đang là buổi trưa nên chắc cơn mưa này sẽ kéo rất dài, nghĩ là mình không còn sự lựa chọn nào khác.
" Thưa thiếu soái, dù ngài có cho 100 hay bao nhiêu lần đi nữa thì tôi vẫn lựa chọn không biết? Tại sao tôi lại ? Bởi vì tôi chỉ sự thật thôi, nếu ngài vẫn không vừa ý thì tôi đành chịu " An Kỳ nhúng vai sau đó từ từ đi xuống sân đứng, một lúc thì đã bất đầu nhỏ hạt sau đó cơn mưa to dần lên.
An Kỳ hiện rất lạnh, môi đã chuyển sang màu tím, toàn thân ướt sũng. Còn Hạo Thạc ở trên qua khung cửa sổ sau đó hắn đóng cửa lại.
" Sau chuyện này, mình sẽ rõ ràng với Y Bình, nếu cứ như thì mình cũng sẽ chịu khổ? Chết tiệt! Tại sao thiếu soái chết bằm ấy lại xuất hiện lúc đó chứ? Lạnh quá "
" An Kỳ... " Tiểu Ngọc đang hối hả cầm ô chạy đến trong cơn mưa
" Ta nghe mẹ bảo rằng đang đứng dằm mưa ở Ngọc Uyển Các nên đã đến xem hình. Tại sao ? Đang yên đang lành lại bị ? " Tiểu Ngọc che ô cho An Kỳ.
" Chỉ.. chỉ là tôi chọc... giận thiếu soái thôi! Nhiêu đây đã là nhằm nhò gì, sức khỏe tôi rất tốt chỉ bấy nhiêu đây không thể tôi bệnh vặt đâu " An Kỳ còn tỏ ra mình ổn.
" Cảm ơn đã đến đây hỏi thăm hãy đi đi Tiểu Ngọc, tôi không muốn bị liên lụy " An Kỳ liền kêu Tiểu Ngọc đi, mặc dù ấy không chịu vì An Kỳ quá nên mới ngặm ngùi rời khỏi đó.
" Nữ nhân đó đúng là cứng đầu " Hạo Thạc lẩm nhẩm khi đang nằm nghỉ trên ghế sofa, hắn nhớ lại khoảnh khắc An Kỳ đứng dưới cơn mưa lớn ầm ầm ngoài kia. Hắn liền ngồi dậy cho gọi dì Hoa vào
***
Trời cũng tối dần, chắc là An Kỳ đứng đã bốn tiếng đồng hồ, mưa cũng tạnh rồi. Đột nhiên chân của An Kỳ khụy xuống ngã nhào ra đất.
" Ahhh... chân mình tê cứng luôn " An Kỳ đau đớn xoa xoa chân mình
" An Kỳ ơi? " Lúc này Tiểu Ngọc xuất hiện đỡ đứng dậy, có hơi bất ngờ.
" Tiểu Ngọc sao lại đến đây nữa? "
" Thiếu soái đã tha lỗi cho rồi. Ngài ấy bảo tôi đưa về phòng " Tiểu Ngọc mỉm rồi dắt An Kỳ đang loạng choạng bước đi.
Về đến phòng thì chuẩn bị đồ cho An Kỳ thay, ấy còn đốt sẵn một thau than nóng cho An Kỳ sưởi ấm kẻo bị cảm lạnh. Tiểu Ngọc chạy đi lấy ít đồ ăn cho An Kỳ, còn thì ở lại đắp chăn co ro ngồi sưởi
" Hắt xì...!!!! "
" Sao mình khổ quá nè! " An Kỳ thở dài...
Tiểu Ngọc đem đến một bát cơm cùng với rau xào và thịt kho, An Kỳ đói đến độ ăn rất nhanh, tuy đơn giản nó ngon hơn cả sơn hào hải vị, còn Tiểu Ngọc lấy khăn lau khô đầu cho An Kỳ.
Không ngờ ấy lại tốt đến như , đúng là thiên sứ giáng trần. Nếu Tiểu Ngọc là thiên sứ, thì chắc tên Hạo Thạc ấy chính là ác quỷ thực sự.
" An Kỳ này, mẹ bảo ngày mai sẽ cho hai đứa mình đi chợ đấy! "
" Chợ? "
" Cô mới đến nên không biết đúng rồi? Chợ ở đây rất đông vui và tấp nập, họ buôn bán rất nhiều đồ từ khắp mọi nơi ở Liên Thành, và cũng nhiều món ăn ngon miệng đẹp mắt. Nói chung là ngày mai ta đi, chắc chắn sẽ rất vui " Tiểu Ngọc mỉm .
" Thật sao? Thế thì tôi mong đến ngày mai quá " An Kỳ mừng rỡ, vì từ khi đến thời đại này chỉ lòng vòng trong phủ, đây quả là một cơ hội tốt để ngắm thế giới bên ngoài.
Bạn thấy sao?