Tần Thánh đi theo đến, nghe câu này, nở một nụ âm hiểm, chỉ có thể lấy tay che miệng, liên tục ho hai tiếng, kém chút không có nội thương.
Tiểu công chúa tập đoàn Bạc Đế, Bạc Sủng Nhi, nhanh mồm nhanh miệng, đúng lý không tha người, cũng không để ý người khác cảm nhận, thậm chí...... Từ nhỏ đến lớn, một thân kiêu căng, một không hai, vô pháp vô thiên, ai dám chọc?
Tất cả mọi người cũng biết Bạc Sủng Nhi cố ý, thế là ai ngờ Tịch Giản Cận lại vẫngió yên biển lặng, cũng không giận, chỉ là khẽ một tiếng, cũng không giải thích.
Không giải thích, là quan hệ giữa và Triệu Tố Nhã không chỉ thuần khiết.
Truyền thông vì muốn có tin tức tốt, nên vội vàng ghi lại, thì ra, trai của ảnh hậu Triệu Tố Nhã là thái tử Tịch gia Tịch Giản Cận!
Tay Bạc Sủng Nhi nắm ly rượu, hơi dùng sức, bắt đầu trắng bệch, cao ngạo, không thể thỏa hiệp, học bộ dáng của , tự nhiên hào phóng giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó xoay người, dựa vào trong ngực Tần Thánh, xinh đẹp vạn phần : "A Thánh...... Ôm em......"
Thế là, đại thiếu gia Tần gia lại ở trước mắt của bao người, quả thật ôm chặt lấy Bạc Sủng Nhi, khóe mắt Bạc Sủng Nhi liếc qua Tịch Giản Cận, lại phát hiện, vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, không nhịn đáy lòng có chút tức giận, trên mặt lại sáng loá: "A Thánh, chúng ta lên trên nghỉ ngơi đi......"
Nói trắng trợn như , ám chỉ cái gì, mọi người đều hiểu .
Chính nam thục nữ, có thể những gì?
Đổi lại là người phụ nữ khác, bọn họ đều khinh bỉ, thế đây là Bạc Sủng Nhi, không ai dám xem thường, tại cái thành phố X này, chỉ cần lớn tiếng, sẽ dọa cho rất nhiều người run rẩy.
Mà người đàn ông bên cạnh Bạc Sủng Nhi, nhiều không kể xiết, có thể nhiều hơn so với người cha Bạc Tình của năm đó hoa tâm phong lưu.
Ai cũng biết, Bạc Sủng Nhi từ trước tới giờ không mặc lại quần áo, từ trước tới giờ không mang trai trùng, đương nhiên trừ mấy thiếu gia của tập đoàn Bạc Đế.
Ai cũng biết, Bạc Sủng Nhi không phải là người có thể chọc , bời vì, sự với , đều đã không còn là người...... Mà trở thành quỷ rồi......
Thế Tịch Giản Cận lại không liếc Bạc Sủng một cái, ánh mắt nhàn nhạt, vẻ mặt mỉm quay sang Triệu Tố Nhã, nghiêng đầu, không biết gì.
Bạn thấy sao?