Tay của , chậm rãi nâng lên, trong tay cầm một khẩu súng nhỏ tinh sảo, gắn 18 viên kim cương xa xỉ của Thụy Sĩ, nhắm ngay trán Tịch Giản Cận: "Muốn em... Hay là muốn mạng!"
Cô ra từng chữ.
Toàn trường xôn xao, lại không ai dám hành thiếu suy nghĩ.
Họng súng đen như mực cách rất gần, gần như là dán lên trán của .
Hai mắt Tịch Giản Cận yên tĩnh , đôi mắt không chớp một cái, chí khí bình tĩnh, như núi xa mây trắng.
"Cạnh" cò súng chuyển , đáy mắt Bạc Sủng Nhi, đã hiện lên ánh sáng không thuận theo, như mặt trời gay gắt chói mắt.
"Muốn em, hay là muốn mạng!"
Tịch Giản Cận vẫn phong đạm vân thanh như cũ, ánh mắt như hồ nước, không có gợn sóng, không có lăn tăn, khí định nhàn nhã.
"Nói đi!" Bạc Sủng Nhi lại mở miệng một lần nữa, giống như là đã mất đi tính nhẫn nại, ngón tay giữ cò súng.
Thần sắc Tịch Giản Cận không thay đổi, giống như súng ở phía trước, đều không tồn tại.
Bạc Sủng Nhi lạnh, cận kề cái chết cũng không muốn sao?
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay triệt triệt để nhấn xuống cò súng...
☆☆☆★★★ chính văn ★★★☆☆☆
【 lúc còn sống, khó thể nhường nhịn, hiểu chuyện trước, sau, phóng hỏa khói lửa 】
Mọi chuyện là bắt đầu từ nửa năm trước
Môi ấm áp, đột nhiên rơi vào vành tai của Bạc Sủng Nhi, sau đó truyền đến chính là giọng điệu nồng đậm của Tần Thánh, "Suy nghĩ gì mê mẩn như ? Tiểu Sủng Nhi của tôi, đã đến... Chẳng lẽ còn không xuống xe sao?"
Bạc Sủng Nhi giật mình, hoàn hồn, vốn mang vẻ mặt hoảng hốt nhất thời chất biến thành thẹn thùng, xinh đẹp không gì sánh .
Nghiêng đầu, ném cho Tần Thánh ánh mắt mị như tơ, vươn tay, chậm rãi kéo cà vạt , hơi thở như lan đến bên môi , thủy chung cách một khoảng cách, giống như hôn lại không phải hôn: "Nhớ đó... rất nhớ... Nhớ không muốn xuống xe..."
Tần Thánh chỉ cảm giác toàn thân khô nóng, chậm rãi ép về phía Bạc Sủng Nhi, "Vậy thay em hóa giải một chút nhớ thương nhé..."
Bạc Sủng Nhi biến sắc, cao ngạo giống như công chúa, duỗi ngón tay, chỉ vào ngực Tần Thánh một cái, gằn từng chữ, mềm mại đầy khiêu khích: "Nếu như không muốn chết... Ngược lại có thể thử một lần..."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Thánh, mang theo một nụ xấu xa: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu..."
Bạn thấy sao?