Thiếu Nữ Rực Rỡ – Chương 9

9

 

Buổi họp phụ huynh diễn ra vào giờ tự học tối, không ảnh hưởng đến giờ học, và đảm bảo rằng các phụ huynh đều có thời gian tham gia.

 

Trương Phân và Lý Kiến Quốc rất quan tâm đến con trai, dù trường chỉ cầu một phụ huynh, họ vẫn đến cả hai.

 

Thế , khi thấy Lý Thành Đống ngồi ở hàng cuối cùng, sắc mặt họ lập tức thay đổi.

 

Rồi họ thấy tôi ngồi ở chỗ của con trai họ, ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Khi thầy Tống đọc xếp hạng lớp, nghe tôi xếp hạng 38 toàn khối, 15 trong lớp, họ như bị sét đánh trúng.

 

Và khi cuối cùng nghe đến xếp hạng và điểm số của Lý Thành Đống, họ xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

 

Thầy Tống còn đặc biệt khen ngợi tôi.

 

Ông tôi không có bố mẹ ở bên, bị cảm mà vẫn đạt thành tích tốt.

 

Trương Phân và Lý Kiến Quốc bị tát thẳng vào mặt, sắc mặt họ hết đỏ rồi lại tái xanh.

 

Con trai cưng thì thi bét lớp.

 

Còn cháu như cỏ dại lại khen ngợi hết lời.

 

Cảm giác đó, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sởn gai ốc thay cho họ.

 

Sau buổi họp phụ huynh, hai vợ chồng họ nán lại cuối cùng, định dúi cho thầy Tống vài tấm thẻ.

 

—----

 

Nhưng bị thầy Tống từ chối.

 

"Thay vì tiêu tiền cho tôi, tốt hơn hết là hãy dành tiền và tâm sức cho Lý Thành Đống. Nếu em ấy cứ tiếp tục như thế, lần tới người bị đẩy xuống sẽ là em ấy đấy."

 

Trương Phân và Lý Kiến Quốc bị mắng mà chỉ biết cúi đầu, không dám hé răng một lời.

 

Sau giờ tự học buổi tối, cả gia đình họ lái xe về nhà.

 

Ra đến cổng, xe dừng lại.

 

Lý Kiến Quốc : "Lên xe đi!"

 

Lý Thành Đống gầm lên: "Nếu nó lên, thì tôi xuống."

 

Lý Kiến Quốc vội vàng dỗ dành: "Được rồi, rồi, đừng giận, để nó tự đi bộ về."

 

Chiếc xe lao đi, để lại tôi hít một bụng đầy khói xe.

 

Đêm tháng 11, thật lạnh.

 

Tôi bước thêm vài bước, nghe thấy tiếng một người phụ nữ trong ngõ mắng đầy thất vọng và đau lòng.

 

"Con có thể nghiêm túc không? Đã học lớp 12 rồi, mẹ biết con thông minh, sao con lại như ?

 

"Con có biết lúc Vương đọc điểm, mẹ không biết phải giấu mặt vào đâu không?"

 

Cậu thiếu niên tóc xanh cúi đầu, ngậm kẹo mút, vẻ mặt thờ ơ: "Nếu thấy xấu hổ, thì đừng đến nữa. Mẹ trước đây chẳng phải cũng không bao giờ đến sao."

 

Đã vào cuối thu, bóng dáng gầy gò của người phụ nữ kéo dài ra, càng cho bà trông thêm đơn.

 

"Tiểu Yến, rốt cuộc con muốn mẹ phải thế nào?"

 

Cố Yến ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn đường vàng vọt, đôi mắt cậu ấy lấp lánh:

 

"Như trước đây, đừng quản con, cứ coi như không có đứa con này là ."

 

Nói xong, dường như cảm nhận điều gì, cậu ấy về phía tôi.

 

Tôi rụt cổ lại, vội bước nhanh về phía trước.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, cổ áo của tôi bị ai đó túm lại: "Bố mẹ cậu đâu?"

 

"Tôi đi một mình!"

 

Cậu ấy bực bội: "Cậu muốn c//hế//t à? Để tôi đưa cậu về."

 

Cố Yến kéo ba lô của tôi đi một đoạn, rồi một chiếc xe Mercedes-Benz G-Class lướt đến.

 

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú của một người phụ nữ: "Để mẹ đưa hai đứa về."

 

Cố Yến lạnh lùng: "Không cần."

 

Tôi xoa xoa cánh tay: "Tôi hơi lạnh."

 

Cố Yến trừng mắt tôi.

 

"Tôi cũng hơi đau chân."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...