15
Mẹ tôi đã gầy đi nhiều, khi thấy tôi, nước mắt bà tuôn trào.
Tôi ôm chặt lấy bà: "Con nhớ mẹ lắm, mẹ ơi.
"Con không đợi đến khi có kết quả thi mới về, mà đến gặp mẹ trước rồi."
"Ôi, ôi, Vương của con đã với mẹ rồi, con giỏi lắm đấy." Bà sờ má tôi, "Con đã cố hết sức rồi, đỗ hay không là tùy thuộc vào trời."
Tối trước ngày công bố kết quả, tôi nhận cuộc gọi từ bộ phận tuyển sinh của cả Thanh Hoa và Bắc Đại.
Tôi không biết phải chọn thế nào.
Vì , tôi hỏi Cố Yến.
Cậu ấy nhún vai: "Tùy cậu thôi, dù sao cậu đi đâu, tôi cũng sẽ theo đó."
Tôi sững người vài giây: "Cậu là sao?"
Cậu ấy tỏ vẻ thản nhiên: "Ý tôi là, tôi cũng nhận cuộc gọi."
"Dù sao tôi cũng vì muốn đi Bắc Kinh với cậu nên mới chăm chỉ học hành, cậu đi đâu, tôi đi đó!"
"Cậu, cậu, cậu..."
Tôi đến mức không nên lời.
Cậu ấy nâng mặt tôi lên, hơi thở mát lạnh phả lên mặt tôi: "Lý Phan Phan, trong ngày vui như hôm nay, hay là chúng ta hôn nhau nhé?"
???
"Nếu cậu không gì, tôi sẽ coi như cậu đồng ý.
"Các luôn tỏ ra e lệ mà."
Tôi không đồng ý.
Nhưng trước khi tôi kịp gì, cậu ấy đã đột ngột cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, rồi cậu ấy mới buông tôi ra.
Cậu ấy vẫn kề trán vào trán tôi: "Lý Phan Phan, cậu ngọt thật."
"Tôi vừa ăn kem mà."
"Tôi thích mùi vị này, từ nay trước khi hôn, cậu nhớ ăn một cái nhé."
Phần ngoại truyện
Ngày hôm sau có kết quả.
Tôi thi 716 điểm, là thủ khoa khối tự nhiên.
Cố Yến thi 714 điểm, xếp thứ ba toàn tỉnh.
Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau đăng ký vào Thanh Hoa.
Trường chúng tôi đã lâu không có học sinh đạt thành tích như .
Nhà trường đã chụp ảnh chúng tôi và treo lên bảng thông báo.
Tổng cộng các phần thưởng tôi nhận là hơn một triệu.
Cố Yến thì ít hơn, cũng có khoảng năm trăm ngàn.
Cậu ấy đưa tôi tấm thẻ: "Từ nay cậu là người quản lý tài chính của nhà chúng ta, tiền cứ để cậu quản."
Sau khi có kết quả nhập học, tôi quay lại nhà họ Lý để thu dọn đồ đạc.
Trước cổng nhà, họ dán chữ "Hỷ" to, thậm chí còn đốt pháo khi thấy tôi đến.
Hàng xóm tụ tập lại: "Đây là con nhà chị đỗ Thanh Hoa phải không? Vừa thông minh lại vừa xinh đẹp nữa."
Trương Phân toe toét: "Tất cả đều giống tôi đấy."
Tôi mỉm không gì: "Chú, dì, con cái không phải muốn nhận thì nhận.
"Lúc trước hai người rất rõ, tôi là con của họ xa của hai người."
Hai người bị tôi vạch trần, mặt mày tái nhợt.
Lý Kiến Quốc trầm giọng: "Chúng ta là bố mẹ ruột của con, đó là sự thật không thể thay đổi."
"Vâng, chuyện hai người bỏ rơi tôi và sau này không muốn nhận tôi, cũng là sự thật không thể thay đổi."
Tôi lấy ra sáu nghìn năm trăm sáu mươi hai đồng: "Từng đồng mà hai người đã chi cho tôi, tôi đều nhớ cả, bây giờ trả lại cho hai người.
"Trong đó có hai ngàn, coi như tiền nhà."
Tôi đóng gói đồ đạc, Lý Thành Đống đứng ở cửa, mặt mày âm u tôi.
Tôi mỉm với cậu ta: "Tôi đã rồi, tôi không hề thèm muốn bất kỳ thứ gì trong nhà này.
"Cậu cứ giữ lấy tài sản của cậu mà giữ."
Cậu ta nghiến răng: "Đừng quá tự mãn."
Tôi khẽ mỉm : "Nghe cậu định ôn thi lại, tôi chúc cậu thi thật tốt. Tôi đợi cậu ở Thanh Hoa!"
Hết -
Bạn thấy sao?