Thiếu Nữ Rực Rỡ – Chương 1

Văn án

 

Bố mẹ ruột của tôi không cho phép tôi gọi họ là bố mẹ, bắt tôi gọi họ là và dì.

 

Sau đó, khi tôi đỗ vào Đại học Thanh Hoa, họ gặp ai cũng : "Đây là con tôi..."

 

Tôi đáp lại: "Chú dì ơi, con cái không thể nhận bừa đâu ạ."

 

01

 

Trước khi khai giảng năm lớp 12, mẹ tôi đưa tôi về nhà họ Lý.

 

Qua cánh cửa, tôi có thể nghe rõ tiếng Lý Kiến Quốc và Trương Phân từ phòng khách.

 

"Lúc trước đã rõ, giao cho các người thì không còn liên quan đến nhà họ Lý nữa, giờ các người đưa nó trở về là có ý gì?"

 

"Chúng tôi còn không quản nổi Thành Đống, gì có sức để chăm sóc nó?"

 

Giọng mẹ tôi nghẹn lại: "Con bé rất ngoan, dù sao nó cũng là con ruột của các người, chỉ có thể đưa về cho các người. Nếu không phải tôi bị bệnh..."

 

Phần sau tôi không nghe rõ nữa.

 

Sau một lúc lâu, mẹ tôi gõ cửa: "Phan Phan, mẹ đi đây."

 

Tôi siết chặt tay, không lên tiếng.

 

"Phan Phan..."

 

Bên ngoài gọi vài tiếng, tôi vẫn không trả lời.

 

Mẹ tôi thở dài một tiếng nặng nề, tiếng bước chân xa dần, cánh cửa lớn đóng lại.

 

Tôi bật dậy, chạy nhanh ra cửa, vừa lúc bà bước vào thang máy.

 

Tôi níu lấy tay áo đã sờn của bà: "Mẹ ơi, con không đi học nữa, con sẽ đi kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ..."

 

"Bốp!"

 

Tôi chưa xong, bà đã tát vào mặt tôi.

 

Toàn thân bà run lên, mắt đỏ hoe: "Nếu mày dám không đi học nữa, tao sẽ đánh c//hế//t mày!"

 

"Mày muốn cả đời phải việc cực nhọc như tao và bố mày sao?"

 

"Mẹ..."

 

Mẹ tôi nhấn nút tầng 1, đẩy tôi ra khỏi thang máy, quát: "Đi đi, không đỗ đại học tốt thì đừng gặp tao, cũng đừng gọi tao là mẹ."

 

Khoảnh khắc cánh cửa thang máy đóng lại, tôi thấy bà giơ tay lên, lau mạnh nước mắt.

 

Tôi lê bước nặng nề trở về, phát hiện cửa lớn đã đóng, vali của tôi nằm độc ở cửa.

 

Tôi gõ cửa suốt nửa phút, cuối cùng cửa mới mở ra.

 

Trương Phân trợn mắt: "Gõ cái gì mà gõ, Thành Đống còn đang học bài trong phòng đấy."

 

"Một tiếng gọi mẹ, cứ tưởng mày về với bà ta rồi chứ."

 

Tôi kéo vali vào nhà, bà ta mở cửa phòng chứa đồ: "Sau này mày ngủ trong này, tự mà dọn dẹp đi."

 

Khi tôi đang dọn phòng, Lý Kiến Quốc bước vào.

 

Ông ta trông rất đoan chính, hiền hòa, khiến tôi nhen nhóm chút hy vọng.

 

Nhưng ông ta : "Sau này gọi chúng ta là dì, mày là con của họ xa, hiểu chưa?"

 

Tôi giũ mạnh tấm vải đầy bụi trong tay, ông ta ho sặc sụa vì bụi.

 

Tôi lạnh lùng đáp: "Hiểu rồi."

 

Dọn dẹp xong, người tôi ướt đẫm mồ hôi.

 

Tôi tắm xong, định bỏ quần áo vào máy giặt, thì bị Trương Phân chặn lại: "Bẩn c//hế//t đi , sau này quần áo của mày tự giặt tay."

 

"Và đừng tắm quá lâu, lãng phí nước."

 

Tôi tắm chưa đầy mười phút, trong khi Lý Thành Đống tắm tới nửa giờ.

 

Đêm đó, ánh trăng lúc ba giờ sáng chiếu lên chiếc giường xếp nhỏ của tôi.

 

Tôi trằn trọc không ngủ , liên tục tự nhủ:

 

Lý Phan Phan, kỳ vọng ít thôi, thì sẽ không đau lòng.

 

Bọn họ không mày, thì hãy bản thân thật tốt.

 

Tôi nhập học muộn một năm, giờ học cùng lớp với Lý Thành Đống.

 

Lý Thành Đống học lớp chọn, còn tôi vào lớp thường.

 

Tôi không hòa nhập với bè trong lớp.

 

Bọn họ đều về kỳ nghỉ hè đi chơi ở đâu, xem phim gì, tham gia lớp học thêm nào.

 

Còn kỳ nghỉ hè của tôi là việc nhà, ruộng, và đưa mẹ đi bệnh viện nhiều lần.

 

Cô giáo chủ nhiệm, Vương, giới thiệu tôi với cả lớp, đặc biệt nhấn mạnh: tôi từng học rất tốt, mong các đối xử tốt với tôi.

 

Nhưng tôi chỉ nhận lại những ánh mắt thờ ơ.

 

Cậu con trai ngồi hàng ghế cuối, tóc nhuộm màu xám xanh, thậm chí còn khẩy: "Cô giáo ơi, đầu gà đến chỗ chúng ta, có khi ngay cả đuôi phượng cũng không bằng ấy chứ."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...