Thiếu Hụt Cảm Xúc – Chương 5

 

5

 

Tôi chợt nhớ đến lời trêu của bác sĩ Cố.

 

Ông ấy từng , những người như tôi, những người thiếu cảm , có lẽ cũng là một dạng hạnh phúc.

 

"Nếu một ngày nào đó, rơi nước mắt vì đau khổ, có lẽ sẽ hối hận, thậm chí mong muốn trở lại một con quái vật không có cảm ."

 

Khi đó, tôi đã hỏi ông ấy:

 

"Nước mắt đau khổ có vị gì?"

 

Ông ấy đáp:

 

"Đắng, cực kỳ đắng."

 

Vì thế, tôi thử đưa ngón tay lên môi nếm vị nước mắt của mình.

 

Nó lan ra trên đầu lưỡi, quả nhiên, rất đắng.

 

Tôi lại nhớ đến một câu khác mà ông ấy từng :

 

"A Thư, đối với những người khiến đau khổ, đừng ngần ngại, hãy trả thù thật tàn nhẫn!"

 

Tôi nghĩ, lời bác sĩ , tôi phải nghe theo.

 

—---------

 

Tôi không kinh đến bất kỳ ai, chỉ lặng lẽ rời khỏi căn biệt thự.  

 

Sau đó, tôi trở về một căn hộ đứng tên mình.  

 

Sắp xếp xong xuôi, tôi nằm trên giường, vài cuộc gọi nhỡ của Giang Dư.  

 

Những năm ở nước ngoài, ấy thỉnh thoảng cũng bay sang thăm tôi.  

 

Nhưng kể từ khi tốt nghiệp, đã gia nhập công ty gia đình, công việc vô cùng bận rộn, thời gian đến gặp tôi cũng không còn nhiều.  

 

Dẫu , những cuộc gọi điện, video mỗi ngày vẫn chưa bao giờ thiếu.  

 

Sau khi trấn tĩnh lại, tôi bấm gọi lại. Bên kia, Giang Dư nhanh chóng bắt máy.  

 

"A Thư, sao em không nghe điện thoại? Đã xảy ra chuyện gì sao? Hay có ai bắt nạt em nữa? Em nhất định đừng giấu , có gì phải với . Anh sẽ bảo vệ em. Nếu cần, sẽ đặt vé ngay bây giờ, khoảng ba, bốn giờ sáng sẽ đến nơi, em—"  

 

Giang Dư liền một tràng.  

 

Nếu hôm nay tôi không chứng kiến cảnh tượng kia, thì với những cảm trọn vẹn mà tôi có bây giờ, khi nghe trai lo lắng như , có lẽ tôi sẽ thấy thật ấm lòng, thậm chí cảm , nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời.  

 

Nhưng trên đời này, đâu có "nếu như".  

 

Tôi lại biết bộ mặt thật của , biết rằng cũng giống như những người khác, cho rằng tôi là một con quái vật không có cảm .  

 

Vậy nên, giờ đây, nghe những lời này, tôi chỉ thấy châm biếm.  

 

Tôi không nghĩ ngợi gì mà ngắt lời :  

 

"Không có, em không bị ai bắt nạt."  

 

Tôi ngừng lại một chút, suy nghĩ bỗng trở nên mơ hồ.  

 

Khi tôi vừa ra nước ngoài học, vì lo sợ tôi sẽ bị bắt nạt, bản thân lại không thể rời đi, Giang Dư mỗi ngày đều gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, muốn tôi kể chi tiết mọi hoạt trong ngày.  

 

Anh rằng cần phân tích từng việc một để đảm bảo không ai bắt nạt tôi.  

 

Nếu có, sẽ lập tức bay ra nước ngoài để đứng ra bảo vệ tôi.  

 

Khi đó, nghe những lời này, cùng phòng của tôi chỉ khẩy, là một kẻ thích khoa trương, chỉ biết lời hay ý đẹp.  

 

Nhưng sau đó, tôi thật sự bị bắt nạt.  

 

Dù chỉ là bằng lời ,  

 

Giang Dư, người đang ở xa tận trong nước, đã thật sự xuất hiện trước mặt tôi, ôm lấy tôi và dạy dỗ kẻ bắt nạt kia.  

 

Anh : "Anh không bao giờ nuốt lời với em."  

 

Trái tim tôi đau nhói một lần nữa. Những ký ức đẹp đẽ ấy giờ đây như mật ngọt pha độc, vừa quyến rũ vừa tàn độc.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...