2
Nghe đến đây, cơn giận dữ bao trùm lấy tôi, tôi thậm chí muốn lao thẳng vào trong.
Nhưng câu tiếp theo của Hứa Vân Sanh khiến tôi khựng lại.
"Hồi đầu em còn tưởng thích con quái vật đó, nên chỉ muốn ngủ với để khiến chị ta kinh tởm. Không ngờ từ đầu chỉ đang chơi , đúng là đã lừa em quá giỏi."
Nói đến đây, Hứa Vân Sanh hơi dừng lại, sau đó vươn tay ôm lấy cổ :
"Giang Dư, sẽ không thật sự thích chị ta chứ?"
Tôi vội nghiêng đầu về phía Giang Dư.
Lúc này, nghiêng mặt, tôi có thể thấy đường nét khuôn mặt , vẫn dịu dàng như trong ký ức.
Nhưng trong ánh mắt giờ đây, lại thấp thoáng vẻ cợt.
Sau đó, giọng thản nhiên:
"Chỉ chơi thôi, ai mà thật sự thích một con quái vật không có cảm chứ?"
Khoảnh khắc đó, tôi như rơi vào hầm băng.
—----------
Từ nhỏ, tôi đã biết mình không giống những người khác.
Cảm nhạt nhòa, chẳng có hứng thú với bất cứ điều gì, niềm vui hay cơn giận dữ với tôi chỉ là những từ ngữ mang tính miêu tả.
Tôi hoàn toàn không thể cảm nhận sự biến đổi của những cảm này.
Sau đó tôi mới biết, đây là một căn bệnh, gọi là rối loạn cảm .
Ban đầu, tôi vẫn có thể che giấu rất tốt.
Bằng cách bắt chước và đoán ý người khác, tôi giả vờ trước mặt mọi người rằng mình là một " vui vẻ", "một người bình thường", để duy trì cuộc sống và các mối quan hệ cơ bản.
Nhưng tôi không ngờ rằng, tờ giấy chẩn đoán lại bị Hứa Vân Sanh thấy.
Cô ta giả vờ như không biết, rồi trong một buổi họp mặt gia đình, đã lan truyền tờ giấy chẩn đoán đó cho tất cả người thân.
Những người từng thương tôi vô điều kiện—bố mẹ tôi—trong ngày hôm đó đã mất hết thể diện.
Họ thay đổi hoàn toàn, ánh mắt tôi không còn là sự thương, mà thay vào đó là sự ghê tởm rõ ràng.
Tôi không hiểu, chỉ biết rằng điều này không đúng.
Nhưng họ không phải là những người xa lạ không liên quan, mà là những người quan trọng nhất với tôi. Vì , tôi đã chủ hỏi họ tại sao.
Thế người bố từng thương tôi hết mực, lại đẩy tôi ngã xuống đất, giọng lạnh như băng:
"Con cái nhà họ Hứa từ trước đến nay đều xuất sắc, chỉ trừ mày! Hứa Vân Thư, mày là một con quái vật không có cảm , mày đúng là mất mặt bố mẹ!"
Đây là lý do mà tôi không bao giờ ngờ tới.
Kể từ đó, họ dành hết cho Hứa Vân Sanh, còn đối với tôi chỉ còn lại sự ghê tởm.
Lúc ấy, tôi không cảm nhận nỗi buồn.
Nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, đối diện với món ăn thích cũng không thể ăn nổi một miếng.
Tôi biết, nếu họ có thể với tôi nhiều hơn một chút, chắc chắn tôi sẽ ăn rất nhiều.
Nhưng họ thậm chí còn chán ghét khi thấy tôi.
Đừng đến việc mỉm với tôi.
Vì , tôi lên mạng tìm kiếm và học một từ mới gọi là thiên vị.
Trên mạng rằng, sự thiên vị của cha mẹ có thể tổn thương con cái.
Con cái có thể sẽ khóc, sẽ buồn, hoặc nhiều năm sau, khi nghĩ lại chuyện này, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Thật đáng sợ, phải không?
Bạn thấy sao?