Thiếu Gia Xã Hội [...] – Chương 9

8:

 

17

"Nóng quá." Tôi đẩy ra, hơi bực bội.

"Sao thế? Em vừa gọi , muốn gì?"

Tôi do dự một chút, rồi cũng : "Không phải sắp cưới vợ rồi sao, sao cứ thế này?"

"Cưới ai? Em à?" Anh tôi .

"Cô kia lần trước!"

"Em ghen à?"

"Đây không phải vấn đề ghen hay không!" Tôi giật mình, mặt đỏ bừng, "Ai thèm ghen chứ?"

"Đã hủy hôn rồi, sẽ không cưới." Giọng rất chắc chắn.

"Thật hả?"

"Yên tâm, không phải vì em, là do , chỉ hợp sống một mình."

"Ồ, thì tốt."

"Tốt cái gì?"

"Nếu là vì em, em thành ra thế nào?"

"Thế nếu là vì em thì sao?" Anh chằm chằm vào tôi.

Tôi chẳng thể nào phân biệt câu nào thật, câu nào .

"Lục Tử Kiêu, em cũng không muốn kết hôn." Tôi lấy hết can đảm, "Hay là mình thử xem, kiểu người không cưới xin?"

Anh sững người, không chút phản ứng.

Thấy , tôi lập tức chùn bước.

"Coi như em chưa gì cả."

Tôi cuống cuồng leo lên giường, trùm chăn kín mít.

Lần trước tỏ với Quý Châu cũng là tôi chủ , chưa bao giờ tôi căng thẳng như lần này.

Lục Tử Kiêu và tôi không cùng một thế giới, hung dữ, ngang ngược, lại còn là đồ xấu xa chính hiệu, bóp chết tôi dễ như bóp chết một con kiến.

Sao mình lại nghĩ đến chuyện đề nghị ấy trai mình nhỉ?

Chắc là do tối nay bị kích quá.

Có lẽ mình muốn chặn họng Quý Châu và Trương Linh.

Dù là vì lý do gì thì mình cũng có hơi quá phận rồi.

Anh ấy chậm vài phút mới lại gần giường tôi, xuống từ trên cao: "Nghĩ kỹ rồi chứ?"

"Chưa... chưa nghĩ kỹ." Tôi thấy lòng bồn chồn.

Anh nhướn mày: "Anh đây không có thuốc hối hận đâu."

"Vậy thì thôi." Tôi sững người.

Anh ấy cúi xuống thẳng vào mắt tôi, từng chữ một: "Anh đây cũng không có hai chữ 'thôi' đâu."

Hả? Còn ép mua ép bán nữa à?

...

Sau đó tôi buồn ngủ quá, thiếp đi lúc nào không hay, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, theo bản năng bật dậy mở cửa.

"Tám giờ rồi mà còn chưa dậy? Hôm nay ông ngoại có nhiều bệnh nhân lắm, cháu không ra phụ à?"

Tôi vẫn còn mơ màng: "A, cháu chưa tỉnh ngủ, buồn ngủ quá."

Ông ngoại trêu: "Tối qua đi ăn trộm à? Sao quầng thâm mắt cháu nặng thế?"

"Tối qua?"

Tôi bỗng sực nhớ ra, trong phòng còn có một người.

18

Rầm!

Tôi đóng sầm cửa lại trong một giây.

"Ông ngoại, cháu muốn ngủ đến mười giờ, ông đừng gọi cháu dậy nữa."

Tôi bắt đầu run.

Khi tôi quay lại giường, người đàn ông kia vẫn đang ngủ say.

Điên mất.

"Lục Tử Kiêu." Tôi cố gọi ấy dậy.

"Ừm." Nghe thấy tiếng tôi, khẽ mở mắt, đưa tay ra ôm tôi vào lòng: "Ngủ thêm chút nữa đi."

“Dậy thôi, ông ngoại em…”

Thật ra em đang rất lo, phải sao đưa ra ngoài đây?

Tầng một là phòng khám, toàn người là người, một con ruồi bay ra cũng bị hai ba người chằm chằm.

“Ừm, ông ấy biết em giấu ở đây không?” Anh lại còn nữa.

Lúc này mà còn à?

“Tạm thời chưa biết, định ra ngoài kiểu gì?”

“Đi bộ ra.”

“Không !”

“Em sợ gì chứ?” Anh véo má em, “Sợ ông ngoại em biết trai em thì mất mặt lắm hả?”

“Không phải, em sợ dọa ông ấy.”

Lần trước em còn với ông ngoại là là người xấu, giờ thế này chẳng phải tự vả mặt mình à.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu từ phòng em đi ra, chỉ nghĩ đến thôi em đã sởn hết cả gai ốc.

“Năn nỉ đi, năn nỉ thì sẽ nghĩ cách giúp em.”

Anh đặt một nụ hôn lên trán em.

“Em năn nỉ .”

“Chỉ miệng thôi sao?” Anh tôi, vẻ mặt thích thú.

“Vậy muốn thế nào?”

Anh tôi, tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp.

“Anh muốn gì cũng sao?” Ngón tay quấn lấy tóc tôi, ghé sát tai tôi, “Đêm qua ôm em ngủ, em thì ngủ ngon lành, còn lại như bị tra tấn.”

“Tra tấn gì?”

Anh thì thầm hai chữ bên tai tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, “Đồ biến thái!”

“Vậy mà đã là biến thái rồi?” Anh tôi, “Nếu thực sự biến thái, em còn không khóc um lên sao?”

“Anh!” Tôi vội vàng lùi ra xa, “Anh ngủ đi, em không buồn ngủ nữa.”

Anh lại không buông tha tôi, kéo tôi về, “Ngủ đi, là biến thái, không phải cầm thú.”

“Từ từ thôi, em nhát gan, biết, cũng không thích ép buộc người khác.”

Sau đó, tôi ngủ mê man đến gần trưa, bên cạnh đã trống không.

Tôi vội vàng bò dậy, thay quần áo ra ngoài xem xét hình.

Kết quả thấy đang ngồi ngay ngắn ở phòng khám.

Tôi: !

Sao dám thế chứ?

“Dạo này lại thức khuya à?” Ông ngoại tôi hỏi .

“Vâng, cũng tạm .”

“Cháu đây là vừa ngủ dậy đã đến khám bệnh? Hôm nay trông khí sắc cháu có vẻ tốt đấy.”

“Vâng, tối qua ngủ…” Anh đang thì thấy tôi ở cửa, ánh mắt bỗng nhiên ánh lên ý , “Khá ngon.”

Ông ngoại tôi theo ánh mắt của , cũng thấy tôi.

Ông ngoại tôi lúng túng đi tới, kéo tôi lại, nhỏ giọng : “Lại đến thăm người ta à?”

“Không ạ, cháu đi ngang qua thôi.”

Ông ngoại tôi lại mỉm với tôi, “Ông ngoại giúp cháu.”

Hả?

19

Thế là năm phút sau, ông ngoại tôi nghiêm túc sắp xếp.

“Tiểu Lục, đây là cháu ngoại của ta, con bé mát-xa rất tốt, hôm nay cứ để nó mát-xa đầu cho cháu đi.”

Tôi: ?

Lục Tử Kiêu ngồi trên ghế, vẻ mặt nho nhã dâm dục, vài giây sau mới : “Được thôi.”

Đi đến phòng khám, đi ngang qua tôi, còn rất lịch sự : “Làm phiền rồi.”

Vừa vào phòng khám, đã đẩy tôi vào cửa hôn.

"Ông ngoại em!", tôi vừa vừa vỗ vào người .

Anh mới buông ra, khóe miệng mỉm , "Xin lỗi, thấy em hơi mất kiểm soát."

Ông ngoại tôi ghé vào xem hiệu quả massage, lén hỏi: "Sao mặt cháu đỏ thế?"

"Nóng."

Ông ngoại lại vẻ mặt "Ông hiểu ông hiểu", "Xấu hổ hả?"

Thật chết mất!

Lục Tử Kiêu nằm đó, vẻ mặt bình thản.

"Bác sĩ Trần, tay mềm thật đấy."

Còn dám trêu tôi à?

Tôi mạnh tay hơn một chút, ta nhăn mặt vì đau.

"Chỉ là tâm địa sắt đá thôi."

"Không giống , chỗ nào cũng..."

"Lục Tử Kiêu!", tôi vội vàng ngắt lời.

Anh vẫn cứ : "Lần sau massage cho em nhé, loại không mất tiền ấy, có qua có lại?"

"Không cần!"

Tôi lười để ý đến .

Không phải là thiếu gia hắc đạo sao, sao giờ lại như thế này?

Massage xong, định đi thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi: "Sao tối qua mới nhắn tin cho ?"

"À, trước đó em không nhớ số ."

"Em không lưu số ?"

"Không."

"Giỏi lắm.", tức đến nghẹn lời, "Nếu là của Tiêu Tử Diệp thì em có lưu không?"

Lại liên quan gì đến Tiêu Tử Diệp?

"Không biết." Tôi đáp.

Anh sập cửa xe bỏ đi.

Vừa nãy còn cợt, sao giờ lại giận dỗi thế?

Mới vừa rồi còn cợt nhả, tại sao lại tức giận?

Người đàn ông thật hay thay đổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...