Thiếu Gia Xã Hội [...] – Chương 6

5:

 

  "Đương nhiên! Tuy tôi nhát gan, không phải loại người vong ơn bội nghĩa." Giọng tôi kiên định.

"Bây giờ không tôi là người xấu nữa à?" Hắn tôi.

"Anh là người xấu, có thể giao cho cảnh sát, đi tù, đạp máy may... không đáng chết ở đây."

Tôi một tràng không đầu không cuối.

"Cô thật sự không muốn tôi chết, muốn tôi sống không bằng chết, tôi hiểu rồi." Hắn thở dài, "Có một mật thất, phải đi rất xa."

"Tôi dìu ."

Thế là sau đó, tôi dìu hắn đi hơn mười phút.

Mỗi bước đi, bắp chân tôi đều đau nhức.

Máu trên người hắn thì đã nhuộm đỏ cả quần áo tôi rồi.

Vất vả lắm mới đến trước cửa một căn phòng đá, Lục Tử Kiêu vừa mở cửa liền ngã gục xuống.

...

Căn phòng này chắc là nơi hắn ẩn náu, có mấy đồ hộp đơn giản, gạo, mì, còn có một ít thuốc men, cả điện thoại vệ tinh nữa, tôi không biết dùng.

Tôi xử lý vết thương cho hắn, rồi nấu cho hắn chút cháo loãng.

Làm xong hết, tôi mới bắt đầu xử lý vết thương ở chân mình.

Thật ra vết thương còn tốt hơn tôi tưởng, viên đạn không găm vào, chỉ sượt qua khá sâu.

Lúc đau quá không chịu nổi, Lục Tử Kiêu vẫn hôn mê, tôi bắt đầu viết nhật ký.

Ở đây có một quyển nhật ký, rõ ràng là của Lục Tử Kiêu.

Không biết hắn đã ở đây bao lâu mà viết nhật ký dày như .

Nhưng tôi không có thói quen đọc trộm nhật ký của người khác, tôi chỉ lật sang một trang mới ở phía sau để viết nhật ký của mình.

12

Hồi nhỏ, mỗi lần tôi hỏi ông ngoại: "Sao các khác đều có mẹ, mà con không có?"

Ông ngoại không biết phải an ủi tôi thế nào, chỉ bảo: "Nếu nhớ mẹ thì viết nhật ký đi."

Trong nhật ký, sẽ có mẹ.

Mẹ trong nhật ký sẽ viên tôi khi tôi đạt thành tích;

Sẽ an ủi tôi khi tôi buồn bã;

Sẽ đứng ra bênh vực tôi khi tôi bị lập.

...

Mẹ trong nhật ký cái gì cũng , mẹ ngoài đời thật thì năm tôi năm tuổi đã xé nát quyển nhật ký của tôi khi đọc nó.

"Tao không có đứa con hoang như mày, thấy mày tao chỉ nhớ đến tên tội phạm cưỡng hiếp kia, tao hận không thể chết mày!"

...

Nghĩ đến những chuyện này, tôi lại thấy đau đầu.

Tôi sinh ra đã là một sai lầm, có tư cách gì để có hạnh phúc chứ?

Giống như việc em ở bên Quý Châu, tôi cũng không có quyền lên tiếng.

Viết nhật ký một nửa, tôi ôm gối khóc nức nở.

Đột nhiên có một đôi tay ôm lấy eo tôi, "Tôi còn chưa chết, khóc cái gì?"

Hả?

"Anh tỉnh rồi!"

"Ừ, tỉnh rồi còn khóc."

"Tôi vui quá." Tôi ôm chầm lấy hắn, hận không thể hôn nát môi hắn.

"Cô không nỡ để tôi chết đến à?"

"Ừ ừ."

Hắn ngẩn người ra, mấy giây sau mới : "Trần Song, đừng thích tôi."

Tôi vốn dĩ không thích hắn, sao hắn vừa , tôi lại cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.

"Tôi không thích ." Tôi nghiêm túc với hắn.

"Loại người như tôi, không giống ." Hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Không giống chỗ nào?"

"Không có tim." Hắn dừng lại một chút, "Chơi bời thì , tôi sẽ không kết hôn."

"Được." Tôi ha ha cho qua chuyện, "Biết rồi, lần sau giới thiệu cái tên Tiêu Tử Diệp kia cho tôi."

Ồ, sắc mặt hắn trở nên khó coi.

"Cậu ta cũng không , nếu cậu ta dám lại gần , tôi không ngại xử lý cậu ta."

"Anh... quản rộng thật đấy."

"Cô chỉ hợp với việc tìm một học sinh giỏi, sống một cuộc đời an ổn thôi." Nói xong hắn tự khổ một tiếng, rồi lại trở nên cà lơ phất phơ, "Đương nhiên, có những chuyện không nhất thiết phải đương mới ."

Tôi: ?

Vừa sống lại đã bắt đầu giở trò rồi, cái tên khốn này.

"Tôi nằm hai ngày rồi à?" Hắn lại hỏi.

"Ừ."

"Có vụng trộm hôn tôi không?" Hắn hỏi.

"Tôi không biến thái đến thế!" Tôi thật cạn lời, trong mắt hắn tôi là cái gì, cầm thú à?

Hắn đã sắp chết rồi, tôi còn thừa nước đục thả câu?

"Vậy thì tiếc thật."

Tiếc?

Giây tiếp theo, tôi bị hắn kéo lại, giữ chặt gáy, cúi đầu hôn.

Hắn hôn rất cẩn thận, rất quan tâm đến cảm của tôi, chậm rãi dẫn dắt tôi.

"Đi thôi, tôi đã liên lạc với người đến đón chúng ta rồi."

Hắn buông tôi ra, không tôi nữa.

Cứ như người vừa hôn tôi không phải là hắn .

"Lục Tử Kiêu, không tùy tiện hôn tôi." Tôi có chút tức giận.

"Rồi sao?"

"Anh đang quấy rối đấy, đáng ghét!"

Hắn đang đi phía trước bỗng dừng lại, cúi đầu tôi, "Cô tôi?"

Nhịp tim tôi vừa nãy còn chưa ổn định, hắn tôi như , tim tôi lại đập nhanh hơn.

Sao hắn có thể khốn nạn như chứ?

"Tôi..."

Tôi còn chưa hết câu, đã bị hắn cúi xuống chặn môi.

Một nụ hôn mang tính trừng , rất nhanh đã kết thúc.

Giọng hắn hơi khàn, "Bị ghét là vinh hạnh của tôi."

"Hơn nữa là hôn tôi trước, tôi chỉ đáp lễ thôi."

Tôi...

Chẳng lẽ tối qua, tôi thấy hơi thở của hắn yếu quá, tưởng hắn sắp chết nên mới hô hấp nhân tạo cho hắn, hắn đều biết hết?

Tôi đơ người.

"Tôi là để cứu ."

"Bác sĩ Trần có vẻ rất có y đức nhỉ?" Hắn lại .

Lười trả lời, tôi cúi gằm mặt đi về phía trước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...