3:
"Nó vốn dĩ không lời nặng, chẳng phải cũng thừa biết điểm đó nên mới bám riết lấy nó sao, buông tha cho nó đi."
Ồ, thì ra sáu năm trời tôi âm thầm thích ta, từ cấp ba lên đại học, trong mắt ta chỉ là bám riết không buông.
...
Chính tôi là người đề nghị chia tay, Quý Châu chỉ hỏi một câu: "Nghĩ kỹ chưa?"
Tôi đáp ừ, ta , thế là kết thúc mối vỏn vẹn một tháng.
Sau đó, tôi thấy Quý Châu cẩn thận hôn lên môi Trương Linh, em cùng mẹ khác cha của tôi, ngay tại cầu thang trường.
Tôi nhớ lại năm năm tuổi, lần đầu tiên gặp người gọi là mẹ, bà ta đã với tôi:
"Ai là mẹ mày? Còn dám gọi một tiếng nữa, tao đánh chết mày tin không?”
"Loại người như mày chỉ xứng ở cái cống rãnh hôi thối cho chuột bọ nó bò."
Thế là sau này tôi không dám gọi nữa, đến cả trong nhật ký cũng chỉ dám gọi bà ta là "cái dì kia".
Tôi sống đến giờ, tất cả đều nhờ ông ngoại.
Ông ngoại luôn lạc quan, cũng nuôi tôi không đến nỗi nào.
...
Bây giờ, Quý Châu và Trương Linh đang tay trong tay đi tới.
Dù đã ba tháng trôi qua, tim tôi vẫn nhói lên một cái.
"Lâm Xảo, sinh nhật cậu à, bọn mình chơi cùng không?" Trương Linh hỏi thân tôi.
Cả đám không Lâm Xảo, mà đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Chắc là vì chuyện tôi tỏ với Quý Châu hồi trước ầm ĩ cả trường, giờ mọi người lại dịp hóng chuyện.
Lâm Xảo cũng dùng ánh mắt hỏi ý tôi.
"Được chứ, sao lại không, ngồi đây này!" Tôi , nhường chỗ.
Cô ta đã quyết tâm kéo Quý Châu đến để tôi khó chịu, nếu tôi không , chẳng khác nào thừa nhận tôi còn để ý.
Chỉ là cái tên mặt đơ Quý Châu kia, sao cứ chằm chằm vào tôi thế?
"Cậu không uống rượu."
Sau khi tôi uống cạn một ly, Quý Châu cuối cùng cũng không nhịn , lo lắng tôi.
8
Anh ta quản rộng thật.
Tôi kệ ta, tiếp tục chơi trò tay uống rượu với cậu bên cạnh.
Mặt ta càng lúc càng đen.
Đến khi tôi uống ly thứ hai, ta trực tiếp giật lấy ly rượu trên tay tôi, ngửa cổ uống cạn, rồi nhỏ giọng khuyên: "Đừng uống nữa."
"Anh Quý ơi, hôm nay em cũng không uống , em đến tháng rồi." Trương Linh kéo ta lại, nũng nịu trong lòng ta.
Anh ta liếc tôi một cái, không hai lời, giúp Trương Linh uống cạn ly.
Uống xong, Trương Linh còn lấy khăn tay của ta lót, ta cũng đưa cho ta.
Chiếc khăn tay đó là do tôi thêu tặng Quý Châu.
Không muốn nữa, tôi đứng dậy định đi vệ sinh.
Ai ngờ vừa quay người lại—
"Bạch Thỏ?" Một gã đàn ông mặc áo sơ mi hoa đi tới, vẻ mặt ngạc nhiên tôi.
Phía sau hắn còn có một đám người mặc vest đen đi theo, trông có chút đáng sợ.
Tôi mất ba giây mới nhớ ra, hắn chính là người hôm đó gọi Lục Tử Kiêu là "Lục thiếu".
Người của Lục Tử Kiêu?
Vừa thấy người có liên quan đến Lục Tử Kiêu, cả người tôi nổi hết da gà.
"Anh nhận nhầm người rồi." Tôi quay người định đi.
"Không thể nhầm , lần trước muốn cua tôi, suýt chút nữa chết tôi rồi." Cậu ta ghé sát tai tôi, "Lục thiếu cướp mất mấy mối ăn của tôi, ngày nào cũng nhằm vào tôi, tôi khổ muốn chết."
"Cậu ta là ai?" Quý Châu đi tới che chắn cho tôi.
"Bạn trai à?" Gã đàn ông kia chằm chằm Quý Châu.
"Không phải." Tôi nhanh nhảu trả lời.
Tôi thật sự không muốn Quý Châu dính dáng gì đến đám người đó.
Rất nguy hiểm.
"Qua chỗ tôi uống một ly nhé?" Cậu ta ra vẻ không dụ tôi đi thì không bỏ qua, "Đừng quên lần trước còn lợi dụng tôi, tôi dễ dãi lắm, uống một ly là tôi tha thứ cho ngay."
Tôi Lâm Xảo và mọi người, đáng lẽ tôi không nên đến đây mới phải.
Tôi thật sự sợ những người như bọn họ, chỉ sợ không thuận theo ý cậu ta, cậu ta sẽ ra chuyện gì đó.
"Được thôi."
Thế là tôi đi theo cậu ta ngay trước mắt Quý Châu.
Cậu ta tên là Tiêu Tử Diệp, là công tử nhà đối thủ của Lục Tử Kiêu.
"Tôi cá năm triệu, tối nay Lục thiếu sẽ không gặp đâu! Dạo này ấy đang bận lô hàng, không gặp ai hết." Có người cá cược với cậu ta.
Tiêu Tử Diệp liếc tôi, "Vậy thì thua chắc rồi."
Bọn họ chuyện gì tôi cũng không rõ.
Trong lúc chuyện, cậu ta thấy tôi uống rượu, liền nhỏ giọng trách: "Uống nhanh thế gì, để Lục thiếu biết lại lôi tôi ra đánh, cố tôi đúng không? Em ."
"Tôi phải về rồi."
"Ôi, uống xong là đi ngay, chậc chậc, chẳng có chút cảm nào." Cậu ta hỏi, "Vừa rồi là trai cũ của à?"
Tôi: !
"Lại lợi dụng tôi để chọc tức trai cũ à? Đúng là coi tôi như công cụ mà." Cậu ta tỏ vẻ đau khổ, "Uổng công tôi thấy vui như ."
"Tôi còn phải về nhà bài tập." Tôi dối.
"Vậy tôi đưa về."
Cậu ta đứng dậy đỡ tôi.
Đầu óc tôi đột nhiên choáng váng.
Tôi đúng kiểu một ly là gục.
Trong giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, tôi dường như nghe thấy có người đang cãi nhau.
"Tiêu Tử Diệp, tôi chưa xong với cậu đâu, ai để cậu cho ấy uống rượu hả?"
"Tôi thật sự không biết tửu lượng của ấy kém thế."
"Cậu không biết? Dạo này cậu ăn thua lỗ còn chưa đủ à?"
"Đồ lòng lang dạ sói, ấy không say, có cơ hội à?"
...
Sau đó tôi buồn ngủ quá, không nghe thấy gì nữa.
9
Lúc tỉnh dậy, tôi đang ở trong khách sạn.
Trong mơ màng, tôi thấy một người đàn ông quấn khăn tắm đứng bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại chửi người.
Tôi rón rén xuống giường, thì nghe thấy sau lưng có tiếng :
"Cô chán sống rồi à?"
Tôi sợ đến mức quỳ sụp xuống đất.
Tiếng này hắn giật mình.
Hắn quay đầu lại, thấy tôi đang quỳ dưới đất thì khẽ nhíu mày.
"Không nữa! Có việc.”
"Cút sang một bên, mày thì biết cái gì là phụ nữ."
...
Cúp điện thoại xong, hắn đã đi đến trước mặt tôi, cứ thế xuống tôi, trên mặt còn có chút tức giận.
"Tỉnh rồi à?"
"Vâng."
Nói rồi hắn cúi người, đưa tay ra.
Tôi sợ hãi né người theo bản năng.
"Thật ra tôi vẫn còn hơi choáng."
Tối qua tên này bắt nạt tôi còn chưa đủ sao? Còn muốn bắt nạt tôi nữa?
Sáng sớm tỉnh dậy, thấy mình mặc đồ ngủ, tôi đã hiểu ra tất cả.
Chắc là tôi không còn trong sạch nữa rồi.
"Đừng có giả vờ với tôi."
Nói xong, hắn trực tiếp bế tôi ném lên giường, rồi chống hai tay xuống hai bên.
"Nhớ ra chưa? Tối qua tự mình cái gì?"
Đã gì?
Nghĩ đến chuyện này, tôi bỗng thấy toàn thân đau nhức.
Lần đầu tiên của tôi, lại là với một tên khốn, hơn nữa còn chẳng nhớ gì, tôi quá thiệt thòi.
Tôi tủi thân.
"Tối qua bắt nạt tôi còn chưa đủ sao? Rõ ràng trước đó tôi đã cứu , giờ lại bắt nạt tôi như , còn là đàn ông không hả?"
Tôi vừa khóc vừa kể tội hắn.
Không ngờ hắn lại còn .
"Nói thử xem, tối qua tôi bắt nạt thế nào?"
"Bây giờ toàn thân tôi đều đau!" Tôi muốn cắn người.
"Cụ thể là đau ở đâu?"
Tôi cẩn thận nghĩ lại, "Sau gáy cũng đau, vai cũng đau, mông..."
Tôi không tiếp nữa.
Hắn đúng là đồ bạo lực!
"Vậy xem cái này là cái gì?" Hắn rồi đưa cánh tay cho tôi xem, trên đó toàn là dấu răng.
Trong khoảnh khắc, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một hình ảnh—
Tôi say khướt ôm lấy lưng Lục Tử Kiêu, "Anh đẹp trai quá."
"Đừng có giở trò say rượu."
"Thật mà, tôi muốn..." Tôi ghé sát mặt hắn.
"Đừng có mơ." Hắn hung dữ quát tôi một câu.
Ọe, tôi nôn hết lên đầu hắn.
Hắn ném tôi vào phòng tắm, rửa sạch sẽ, rồi lại xách tôi ra ngoài, ném lên giường, giận dữ tôi.
"Bây giờ tỉnh táo lại cho tôi, xin lỗi tôi, tôi sẽ tha cho một mạng."
Bạn thấy sao?