2:
5
Ngay khi tôi tưởng mình sắp chết đến nơi, đầu óc choáng váng, tôi buột miệng :
"Lục Tử Kiêu, tối qua là nụ hôn đầu của tôi đấy, kiếp sau người tốt nhé."
"Ồ? Nụ hôn đầu cho tôi, thiệt thòi lắm à?"
"Ừm, hơi hơi, hơi bị nhiều."
Hắn bị tôi chọc .
Ngay giây sau, một chiếc Maybach dừng bên đường, mấy người áo đen bước xuống. Lục Tử Kiêu kéo cửa xe nhét tôi vào, rồi cũng ngồi vào theo.
Còn mấy người áo đen kia thì ở lại bên ngoài đánh nhau túi bụi.
"Thiếu gia, chúng tôi đến muộn rồi." Tài xế rối rít xin lỗi.
"Không muộn, đến nhặt xác cho tôi còn gì?" Lục Tử Kiêu một câu đầy mỉa mai, rồi nhanh chóng nhắm mắt vì đau.
Tài xế xin lỗi suốt cả quãng đường.
Hắn hoàn toàn không để ý.
Xe chạy suốt một ngày một đêm, khi tôi mở mắt ra lần nữa, đã đến một ngôi làng ở biên giới.
Lúc này, có mấy gã đàn ông đang tôi chằm chằm.
"Lục Tử Kiêu, cậu kiếm đâu ra con thỏ trắng nhỏ thế này?"
"Hình như vừa khóc xong, cậu gì người ta đấy?"
...
"Làm cái đầu quỷ nhà các !" Lục Tử Kiêu đi tới liếc xéo bọn họ một cái, bọn họ tự tản ra.
"Đàn bà con , chơi bời cho vui thôi, cậu mang về nhà gì, không sợ vị hôn thê của cậu à?" Có người trêu chọc.
"Cần lo chắc?"
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, Lục Tử Kiêu bắn một phát vào tay gã vừa .
"Lục Tử Kiêu, cái gì ! Che chở cho một con đàn bà hoang?" Gã kia bật dậy, sờ súng định bắn trả.
Xung quanh không biết từ đâu lao ra một đám người, vây lấy gã kia.
"Đừng tưởng tôi không biết tin tức hôm trước là do tung ra." Lục Tử Kiêu từ trên cao xuống giẫm lên mặt gã, "Lần này coi như cho một bài học, còn dám nhúng tay vào chuyện của tôi, thì xuống dưới mà hầu hạ bố đi."
Lục Tử Kiêu giải quyết xong chuyện tranh chấp, quay lại tôi, phát hiện trên giường không có ai, ánh mắt hắn trầm xuống.
Nhưng rất nhanh, hắn đã thấy tôi đang trốn dưới gầm giường.
"Sao gan bé thế?" Hắn ngồi xổm xuống, bất lực tôi, rồi đưa tay xách tôi ra ngoài như xách gà con.
"Đừng tôi!" Tôi vội vàng cầu xin, "Anh bảo tôi gì cũng ..."
Tôi thừa nhận hôm qua mình đã hơi quá lời.
Bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng kích thích này, tôi đã nhận thức sâu sắc rằng không gì quan trọng hơn việc sống.
"Làm gì cũng ?" Hắn chằm chằm vào tôi, ánh mắt hơi liếc xuống, "Muốn cua tôi?"
"Không... không dám."
"Không dám, ý là muốn?"
Khả năng hiểu tiếng Trung của hắn khiến tôi thật sự khâm phục.
"Không muốn." Để chứng minh sự trong sạch của mình, tôi tùy tiện chỉ một chàng trai, "Tôi có cua thì cũng không cua ."
Lục Tử Kiêu quay đầu người kia một cái, ánh mắt trầm xuống.
"Chuyện không liên quan đến tôi nha Lục thiếu." Người kia rõ ràng giật mình, "Vừa nãy tôi không chuyện với ấy."
6
"Cô ta cận 5 độ, cậu cái gì?" Lục Tử Kiêu bực bội mắng gã kia một câu.
Nói xong lại đưa tay vỗ vỗ mặt tôi.
"Đừng có chuyện cho tôi, hai ngày nữa xử lý xong đám người kia tôi sẽ đưa về."
Nói rồi, hắn không thèm quay đầu mà đi thẳng.
Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù tôi không biết "xử lý" trong miệng hắn là ý gì, hắn cũng giữ lời, đến ngày thứ ba đã đưa tôi về nhà.
"151..." Hắn một dãy số bên tai tôi, "Có việc gì thì gọi cho tôi."
Tôi cũng thật là lắm mồm, thuận miệng hỏi một câu: "Còn số của thì sao?"
"Đừng hỏi tôi." Khuôn mặt vốn dịu dàng của hắn lập tức tối sầm lại, tôi còn chưa hết câu đã bị hắn ném xuống xe.
Không cho thì thôi, gì mà dữ ?
Về đến nhà, tôi ôm ông ngoại khóc một trận.
Ông ngoại tôi bình tĩnh tôi khóc xong, "Không phải con đi cắm trại với sao, hắc đạo ở đâu ra?"
"Bảo con bình thường ngủ sớm một chút, đừng có xem nhiều tiểu thuyết."
Ông ngoại vừa gõ đầu tôi, vừa .
"Con lúc nào?"
"Chính con nhắn tin cho ông."
Ông ngoại đưa tin nhắn cho tôi xem.
Đúng là thật.
Nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là do Lục Tử Kiêu gửi.
"Cậu thiếu gia hắc đạo kia còn là bệnh nhân của con đấy!"
"Ai cơ?"
"Lục Tử Kiêu."
"Hắn á?" Ông ngoại tôi càng lớn hơn, "Người ta bất sản, kinh doanh đàng hoàng, lấy đâu ra hắc đạo?"
"Còn nữa, ông ngoại hỏi con một chút, có phải con thích người ta không?"
"Hả?"
"Lần trước nó đến, con ghé vào cửa chằm chằm nửa tiếng, thằng bé Tiểu Lục còn hỏi ông có muốn cho con vào xem không."
"Hả?"
Tôi không dám tiếp nữa.
"Con mệt rồi, con đi ngủ đây." Tôi vội vàng chạy về phòng.
Lần trước Lục Tử Kiêu đến phòng khám của ông ngoại tôi là để chữa đau đầu mất ngủ, tôi thừa nhận hắn có hơi bắt mắt một chút, tôi không có chằm chằm nửa tiếng có không?
Nhiều nhất là 29 phút.
Phải biết hắn là loại người đó, tôi có chết cũng không thèm thêm một cái.
Sau đó tôi phát hiện, cửa phòng đã thay mới, rượu Mao Đài vẫn còn đó, ngay cả rác trong phòng cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Chuyện mấy ngày trước, giống như một giấc mơ của tôi.
Tôi lại kể cho thân Lâm Xảo nghe.
"Thật á? Mấy cậu thiếu gia bên cạnh hắn có đẹp trai không? Cho tao một người đi!"
Móa!
Con nhỏ này, tao đang chuyện nghiêm túc với mày đấy.
7
Mọi thứ lại trở về bình thường.
Tôi vẫn đi học, ông ngoại tôi vẫn đi khám bệnh.
Lục Tử Kiêu không xuất hiện nữa.
Chỉ là vào mấy buổi tối tan học về nhà, tôi đều cảm thấy có người theo dõi mình.
Nhưng mỗi lần tôi đột ngột quay đầu lại, sau lưng lại không có ai, chỉ có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong ngõ hẻm.
"Gần đây khu này xảy ra nhiều vụ án nghiêm trọng quá, còn có người chết nữa..." Ông ngoại lạc quan của tôi cũng nhíu mày, "Con muốn về nhà thì về ban ngày, nếu buổi tối muốn về thì ông ngoại đi đón."
"Dạ, ." Cơ bản là tôi không ra ngoài vào buổi tối nữa.
Thật ra tôi đã nghĩ đến một người, tôi vẫn không nhắn tin hỏi hắn.
Mãi đến sinh nhật Lâm Xảo, nó mời bè đến quán bar, tôi mới có dịp ra ngoài vào buổi tối.
Đúng một lần đó, tôi lại gặp phải người cũ, Quý Châu.
Quý Châu là sinh viên giỏi của trường cảnh sát, xuất thân từ gia đình có truyền thống cảnh sát, lúc đó mẹ ta nghe hai chúng tôi ở bên nhau, liền bắt ta chia tay tôi.
"Quý Châu vốn là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, đây là điều tiếc nuối cả đời của tôi, tôi đã điều tra nhà chỉ có một ông ngoại." Mẹ Quý Châu ngập ngừng với tôi, "Mẹ năm đó bị người ta xâm sinh ra , lại không nhận , nghĩ xem với cái thân thế như bị người ta phát hiện ra... Tôi không muốn con trai tôi bị người khác chỉ trỏ."
"Vậy ấy nghĩ sao?"
Bạn thấy sao?