20:
Sau khi chuyện với Tiêu Tử Diệp xong, tôi mất ngủ cả đêm.
Mấy ngày hôm đó tâm trạng tôi không tốt.
Không tốt đến mức ông ngoại cũng nhận ra.
"Thất à?", ông ngoại vừa đeo kính, vừa đặt bệnh án xuống.
"Cháu còn chưa ...", tôi lẩm bẩm.
"Cháu với cái cậu Lục Tử Kiêu kia đã chuyện với nhau chưa?", ông bất ngờ hỏi.
"Hả?!"
"Ông linh tinh gì thế ạ?"
Lúc đó tôi và Lục Tử Kiêu chưa hề chuyện này với ông, sao ông lại biết ?
"Từ sau khi cháu massage cho cậu ta, cậu ta thường xuyên đến khám bệnh. Có bệnh gì chứ? Ông thấy sắc mặt cậu ta hồng hào lên trông thấy.
Ông ngoại cháu đâu phải ngốc, cậu ta chắc chắn là đến tìm cháu đấy.
Còn nữa, cửa nhà mình nửa đêm luôn có một chiếc xe đậu ở đó, trời gần sáng mới lái đi. Chiếc xe đó chẳng phải của cậu ta sao?"
"Hả?"
Chết rồi, sao ông ngoại lại biết nhiều chuyện thế này?
"Sau đó, cậu ta không đến nữa, chắc là cãi nhau với cháu rồi nhỉ?
Lần cuối cùng đến, cậu ta còn mang rất nhiều hoa vào sân, là báo đáp ông khám bệnh. Báo đáp cần đến mấy trăm chậu hoa à?
Hơn nữa, từ bao giờ ông ngoại cháu lại thích hoa? Chắc chắn là tặng cho cháu rồi!"
"Cháu...", mặt tôi đỏ bừng, "Không phải tặng cho cháu đâu."
"Còn chối nữa." Ông ngoại trừng mắt tôi. "Ông không quản chuyện đương của bọn trẻ các cháu, cháu giận dỗi cậu ta cũng lâu quá rồi đấy. Cậu ta mấy năm nay có đến nữa đâu?"
Ông thở dài, "Rảnh thì bảo cậu ta đến nhà ăn cơm, ông xem bệnh cậu ta thế nào rồi."
"Ồ."
Ông ngoại tôi vẫn chưa biết ấy đang ngồi tù.
Tôi không biết phải mở lời thế nào, đành lảng sang chuyện khác.
42
Không biết là do dạo này sinh hoạt thất thường hay vì có quá nhiều tâm sự, sáng nay sau khi ăn xong, tôi đau bụng đến mức không chịu nổi.
Nhưng ông ngoại tôi đi khám bệnh cho người khác, không có nhà.
Ban đầu tôi còn cố gắng chịu đựng, đến khi mồ hôi đầm đìa, thực sự không thể nhịn thêm nữa, tôi mới gọi điện cho Lâm Xảo.
Lúc ấy đến, tôi đã đau đến mức không nên lời.
Tôi đưa đi cấp cứu.
Viêm ruột thừa.
Sau ca phẫu thuật, Lâm Xảo ở lại chăm sóc tôi. Tiêu Tử Diệp không có ở đây.
"Anh ấy cũng sợ chết khiếp, thấy phẫu thuật xong không sao thì đi rồi."
"Ồ."
"Anh ấy đi tìm Lục Tử Kiêu."
"Hả?"
Tìm ấy gì?
Buổi tối, Tiêu Tử Diệp đến.
"Còn đau không?" Anh ấy hỏi tôi.
"Không đau."
"Em sợ chết khiếp." Anh ấy lau mồ hôi, "Lục Tử Kiêu mà ra ngoài thì mất."
"Liên quan gì đến áy?" Đã lâu không nghe thấy cái tên này, trong lòng tôi vẫn không khỏi dấy lên chút gợn sóng.
"Hai người thật sự rất giống nhau, cứng đầu cứng cổ, lại không nỡ rời xa nhau." Anh ấy bất đắc dĩ, "Dù sao thì bây giờ có người đang mất ngủ đấy."
"Anh ta cũng chẳng chịu gặp em, mất ngủ thì mất ngủ thôi." Nghĩ đến là tôi lại tức, Lục Tử Kiêu đồng ý gặp Tiêu Tử Diệp, lại không chịu gặp tôi.
“Cô nãi nãi, dưỡng thương cho tốt vào, mau chóng khỏe lại rồi tung tăng nhảy nhót đi.”
“Không thì Lục Tử Kiêu ra ngoài, chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi.”
“Phải là, tôi ngoài ăn cơm chó của hai người ra thì cái gì, tôi oan lắm chứ?”
“Ai bảo nghe lời ta?” Tôi lẩm bẩm.
“Tôi dám không nghe à?”
“Từ bé đến lớn tôi toàn bị ta bắt nạt, giờ thì hay rồi, còn bị vợ ta bắt nạt nữa.”
“Vẫn chỉ có Xảo Xảo của tôi là thương tôi nhất, đi tìm vợ tôi đây.”
Anh ta lầm bầm rồi bỏ đi.
43
Nửa năm sau.
Tôi vẫn không đi gặp Lục Tử Kiêu, ta cũng chẳng muốn gặp tôi.
Tối đó, tôi và Lâm Xảo đang dạo chợ đêm.
Bỗng nhiên vai tôi bị ai đó đụng mạnh, đau điếng.
Tôi vừa định mắng thì người đó đã chuồn mất dạng.
“Người này!”
“Vô ý thức thật!”
Tôi và Lâm Xảo đều không nhịn buông lời than phiền.
Thoáng chốc, tôi thấy bóng lưng đó có chút quen thuộc.
Nhưng hắn ta biến mất quá nhanh, tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Trên đường về, tôi cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi.
Nhưng mỗi lần quay đầu lại, phía sau đều trống không.
Kỳ lạ thật.
Tôi rảo bước về nhà.
Về đến nhà, ông ngoại lại đi thăm bệnh nhân chưa về, tôi càng sợ hơn.
Đành phải chốt cửa lại.
Tắm rửa xong đi ra, tôi thấy trên bệ cửa sổ tự dưng có một bó hoa hồng.
Có người đã đến đây?
Tôi bắt đầu sợ hãi.
“Ai đó?”
“Ra đây!”
Không ai lên tiếng.
Tôi cầm điện thoại, giả vờ gọi: “Tiêu… Tiêu Tử Diệp? Hình như trong phòng tôi có người.”
Phía sau có người chửi thề một tiếng, rồi sấn tới ôm chầm lấy tôi, hơi thở quen thuộc phả vào mặt.
"Em gọi tên ai?"
Anh ta tôi trừng trừng, vẻ mặt hung dữ.
Giây tiếp theo, ta giữ chặt đầu tôi, cúi xuống hôn ngấu nghiến.
"Lục Tử Kiêu, buông tôi ra."
"Đừng hòng."
Anh hôn tôi say đắm, có chút cuồng nhiệt, vội vã.
Đợi đến khi đã nguôi ngoai cơn điên loạn, cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.
Tôi , "Sao lại ra ngoài này? Vượt ngục à?"
Anh tôi tha thiết. "Em không thể nghĩ tốt về chút nào sao? Trong mắt em, là loại người như thế?"
Tôi đẩy ra. "Anh bị bắt lại sẽ bị kết án rất nặng đấy, mau quay về đi."
Tôi chưa bao giờ nghĩ, lại dám vượt ngục.
Nhưng nghĩ kỹ lại, vốn là loại tội phạm, có gì mà không dám chứ?
"Nếu không ra ngoài, em và Tiêu Tử Diệp đã có hai đứa con rồi còn gì?"
Anh tức giận đến mức không thể chịu đựng .
"Tại sao lại không ra ngoài? Ở trong đó, cứ nghĩ đến việc em sẽ trở thành vợ người khác là phát điên lên ."
Nói xong lại lao đến hôn tôi.
"Em với ấy không có quan hệ gì cả, ấy đang ở bên Lâm Xảo rồi, đừng lung tung." Tôi vừa vừa đưa điện thoại cho xem, "Vừa nãy là em lừa ra đấy thôi, em không hề gọi cho ấy."
Anh sững người ra.
Anh tôi chằm chằm vài giây, rồi đột nhiên bật . "Được lắm, Trần Song, học cách lừa người rồi cơ đấy?"
"Phải em thế nào đây?"
Anh vừa vừa tiến lại gần tôi.
"Anh mau quay về đi, đừng phạm pháp nữa." Để xoa dịu , tôi nhón chân lên, chủ hôn một cái. "Em sẽ chờ , dù bao nhiêu năm em cũng sẽ chờ."
“Vậy nên, đừng chuyện phạm pháp nữa, không?”
Anh đứng im tại chỗ.
“Bao nhiêu năm cũng chờ à?” Anh , “Sao em ngốc thế?”
“Em thích .” Tôi kiên định với .
Tôi đã từng mơ thấy rất nhiều lần, tôi không quên .
“Ai cần em thích?” Anh khẽ một câu, bỗng nhiên đỏ hoe mắt.
“Em sẽ chờ ra, sau này… phòng khám thú y của em ăn cũng khá, hai chúng ta sống không thành vấn đề.” Tôi chủ vẽ ra tương lai có .
“Ồ, còn muốn sống với cả đời?”
“Ừ.”
Đáy mắt thoáng qua một tia cảm , đột nhiên quay lưng đi.
Tôi không thấy biểu cảm của .
Chờ tôi đến gần, lại đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng, một lúc sau, lại trở về dáng vẻ bất cần đời.
“Bác sĩ Trần bằng lòng chờ tôi, sao tôi nỡ để bác sĩ Trần phải chờ chứ?” Anh cúi đầu hôn tôi, cuối cùng bế thốc tôi lên.
“Anh muốn gì? Thả em ra.”
“Án của tôi giảm, tôi thả rồi.” Anh tôi, “Bác sĩ Trần đã muốn nuôi tôi cả đời rồi, tối nay tôi thành người của bác sĩ Trần nhé?”
Tôi: ?
Hoàn toàn không cần thiết!
“Lục Tử Kiêu!”
“Em có gọi Diêm Vương đến cũng vô dụng.”
“Ngoan, để hôn nào.”
…
Tên khốn này!
【Hết】
Bạn thấy sao?