Thiếu Gia Xã Hội [...] – Chương 20

19:

 42

Sau đó tôi cũng bị cảnh sát đưa đi lấy lời khai.

"Lúc đầu Lục Tử Kiêu chối bay chối biến, vừa nghe tôi muốn thẩm vấn , ta chưa đến nửa tiếng đã nhận tội." Mẹ của Quý Châu chằm chằm vào tôi, vẻ mặt đắc ý.

Ầm, đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng.

"Trần Song, cũng ghê gớm thật đấy, dụ dỗ cả xã hội đen che giấu tội ác cho mình cơ à?"

"Cô cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ?"

...

Bà ta lại mỉa mai tôi một hồi.

Lần này, tôi chẳng nghe lọt tai một lời nào, thất thểu bước về nhà.

Nghe Lục Tử Kiêu vì không muốn liên lụy đến tôi mới nhận tội, tôi lại chẳng biết nên vui hay nên buồn.

Sau khi sự việc xảy ra, Lâm Xảo luôn ở bên cạnh tôi.

"Song Song, ấy thật lòng cậu.”

"Anh ấy đã lên kế hoạch cho tất cả mọi đường lui, chỉ duy nhất không chừa đường lui cho chính mình.

"Chắc chắn ấy sợ bố mình còn sống sẽ với cậu những chuyện như đã với mẹ ấy, nên mới quyết định đưa bố ruột của mình vào tù cả đời.”

"Hai người đúng là có duyên mà không có phận."

...

Lâm Xảo lải nhải bên tai tôi một tràng dài, tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà nghe.

Nói một lúc, ấy nhận tin nhắn, bỗng nhiên im bặt.

"Sao thế?"

Tôi thấy sắc mặt ấy tái nhợt, hình như có chuyện chẳng lành.

"Tiêu Tử Diệp muốn đi giúp Lục Tử Kiêu."

"Cái gì?"

"Anh ấy nhắn tin bảo tớ chăm sóc cậu cho tốt, ấy phải vào trong đó đạp máy may tất cho hai đứa mình..." Cô ấy vừa vừa khóc, cuối cùng úp mặt vào chăn khóc nức nở.

Tôi đột nhiên nhớ tới câu Tiếu Tử Diệp đã với tôi: "Cô cầu xin tôi, tôi sẽ đi cứu ta."

Tôi cứ nghĩ ta .

Nào ngờ ta lại thật.

Anh ta luôn như , cà lơ phất phơ mà lại những lời nghiêm túc nhất.

43

Cuối cùng, Lục Tử Kiêu bị kết án 6 năm.

Tiếu Tử Diệp bị kết án 3 năm.

Lâm Xảo vào ở một công ty internet. Cô ấy công ty đó là do Tiếu Tử Diệp sắp xếp trước cho ấy.

Tôi chẳng có ham muốn kiếm tiền, nên mở một phòng khám thú cưng đối diện nhà ông ngoại.

Bạn bè xung quanh lần lượt kết hôn sinh con, chỉ còn tôi và Lâm Xảo vẫn lẻ bóng.

"Cậu đang chờ ấy à?" Lâm Xảo hỏi tôi.

"Sao có thể chứ?" Tôi khổ.

"Tớ đang chờ đấy." Lâm Xảo lại thẳng thắn thừa nhận.

"Trước đây tớ cứ nghĩ có thể với ấy cả đời, ấy lại phải vào tù. Thấy chưa, đời người thật khó lường. Biết thế ngày xưa tớ đã mạnh dạn theo đuổi ấy, ít ra cũng đương một lần, khỏi phải hối hận."

"Chờ ấy ra, tớ nhất định sẽ hôn cho nát miệng ấy."

Cô ấy chắc như đinh đóng cột.

Nhìn ấy thật buồn , tôi lại rất ngưỡng mộ.

Cô ấy luôn bộc lộ cảm của mình một cách nồng nhiệt, không chút che giấu, còn tôi thì không .

Năm Tiếu Tử Diệp ra tù, tôi và Lâm Xảo cùng nhau đi đón ta.

Anh ta vẫn không thay đổi, chỉ hỏi chúng tôi: "Đôi tất tôi trong tù đẹp không? Họa tiết hoạt hình đấy."

"Để khỏi vất vả, em đã không thay tất suốt ba năm qua." Lâm Xảo .

“Tôi không mặc, hai ngày thì vứt, bị xù lông.” Tôi cũng ta.

Anh ta chẳng hề tức giận, “Được tất cho hai người đẹp là vinh hạnh của tôi.”

Tiêu Tử Diệp vẫn tiếp tục điều hành công ty của mình.

Lâm Xảo ngày càng tích cực đi , tích cực theo đuổi ta.

Một hôm tôi đến công ty Lâm Xảo đón ấy tan , lại thấy Lâm Xảo chặn Tiêu Tử Diệp ở một góc.

“Tiêu Tử Diệp, chúng ta cứ thế này mãi cũng chẳng ra sao, xem em thích bao nhiêu năm rồi, không cho em hôn, em sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Cổ áo sơ mi của Tiêu Tử Diệp bị Lâm Xảo túm cho xộc xệch, ta vẫn một cách phóng túng, “Hôn một cái là bỏ cuộc?”

“Ừ.”

“Vậy em tự với tới rồi hãy .” Tiêu Tử Diệp cố đứng thẳng người.

Lâm Xảo hoàn toàn không với tới, cuống quýt xoay vòng vòng.

Kết quả Lâm Xảo liền nhảy tót lên người ta, ôm cổ ta mà hôn.

Sau đó Tiêu Tử Diệp sợ ấy ngã, bất đắc dĩ phải đưa tay đỡ…

Cảnh phát cơm chó phía sau quá nhiều, tôi không nuốt nổi, nhắn tin cho ấy rồi lặng lẽ về nhà.

41

Thực ra giữa chừng, tôi có đến thăm Lục Tử Kiêu, ấy một lần cũng không muốn gặp tôi.

Anh ấy không muốn dính dáng gì đến tôi nữa rồi.

Đi mấy lần ấy cũng không gặp, tôi cũng không đi nữa.

“Anh ta sợ liên lụy đến em đấy.”

“Hôm trước khi ta vào tù, chúng tôi có gặp nhau, ấy nếu tôi ra ngoài trước thì hãy thay ấy chăm sóc em.”

Tiêu Tử Diệp với tôi khi chúng tôi đang trò chuyện.

“Lục Tử Kiêu đúng là tên khốn nạn, bao nhiêu năm, chưa từng tốt với ai, ngay cả em ruột thịt cũng xuống tay .”

“Cũng chỉ khi đối diện với em, ta mới bớt khốn nạn thôi.”

“Lúc tôi đi cứu ta, ta còn mắng tôi xối xả, bảo nếu tôi cũng vào tù thì ai thay ta trông chừng em. Em xem ta có khốn nạn không?”

Tôi im lặng lắng nghe tất cả những điều liên quan đến , há miệng chẳng biết gì.

“Vì , Trần Song, bỏ cuộc.” Anh ta , “Anh không đấu lại ta, trên mọi phương diện.”

“Hãy nghĩ cách để ta gặp em đi. Anh ta ở trong đó suốt ngày sống buông thả, chẳng muốn giảm án tẹo nào.”

“Anh ta không muốn em còn vương vấn gì ta.”

“Anh ta đang tự hủy hoại bản thân mình đấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...