18:
Tay dừng giữa không trung, cú cuối cùng giáng xuống gốc cây bên cạnh.
“Nói cho biết, phải sao em mới không buồn như ?” Anh luống cuống tôi.
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, Lục Tử Kiêu. Muốn dứt khoát thì đừng cho người ta hy vọng.”
Đã chia tay rồi, tại sao cứ khiến tôi ảo tưởng rằng vẫn còn thích tôi?
Tại sao nửa đêm tôi tỉnh dậy, lại vừa đúng lúc thấy xe rời đi?
Tại sao tôi ở quán bar, cũng ở đó, mà lại không đến gặp tôi?
Tại sao cứ để Tiếu Tử Diệp cố ý hay vô truyền đạt tin tức của cho tôi?
...
Như , tôi phải mất bao lâu mới có thể quên đây?
“Được, em muốn gì cũng đồng ý, đừng khóc nữa.”
Anh chậm rãi bước tới, cuối cùng dừng lại trước mặt tôi, dè dặt tôi.
“Anh chỉ là mất ngủ, bác sĩ Trần có muốn chuyện với không?”
“Anh đã đính hôn rồi!” Tôi nhắc nhở .
“Ừ.” Anh ngẩn người. “Vậy nên em càng không cần lo lắng sẽ gì em, chỉ là chuyện thôi.”
“Anh ba ngày rồi chưa ngủ.” Anh thở dài, trông rất mệt mỏi.
Cuối cùng tôi vẫn mềm lòng.
Tôi ngồi bên bồn hoa trước cửa cùng trò chuyện.
Anh kể về thời thơ ấu, về những ngày tháng đi học, rồi về việc tiếp quản sự nghiệp của cha...
“Anh có hối hận không? Việc đã bắn mẹ mình?” Tôi hỏi.
“Em xem nhật ký của rồi à?” Anh sững sờ.
"Ừm."
Anh im lặng một hồi, "Thật ra thường xuyên mơ thấy bà ấy, trong mơ bà ấy múa ba lê, rất đẹp. Chỉ là gần đây, đã lâu không mơ thấy bà ấy nữa."
"Vì sao?"
"Vì mơ thấy toàn là người khác." Anh chằm chằm vào tôi.
Không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng.
"Trần Song, không hối hận, điều duy nhất hối hận là đã không để bà ấy giải thoát sớm hơn.”
"Lúc đầu rất bà ấy, bà ấy tự hành hạ mình rất đau lòng.”
"Nhưng sau đó, bà ấy đã bào mòn tất cả sự kiên nhẫn của , vỡ hình ảnh hoàn hảo của bà ấy trong lòng . Trước khi bà ấy mất, đã không còn bà ấy nhiều như trước nữa.”
"Thứ đó đúng là ác quỷ, nó khiến mẹ hoàn toàn thay đổi, trở nên không còn chút nào dành cho , ngay cả sự lệ thuộc và của dành cho bà cũng dần dần biến mất. Đó mới chính là lý do nổ phát súng cuối cùng.”
"Bà ấy không nên sống như . Bà ấy đã vô số lần muốn chết, bố không cho phép, mỗi ngày đều khiến bà ấy sống không bằng chết."
...
Anh thản nhiên kể về vết thương lòng không bao giờ lành lại của mình, còn tôi thì nghe mà thấy đau lòng.
"Bố đúng là một kẻ điên, Trần Song, đã chấp nhận số phận, không dám đánh cược."
Tôi sững người.
"Thôi, ngoài trời lạnh, về đi."
Anh đứng dậy, xoa đầu tôi.
"Vậy sau này sẽ hạnh phúc chứ?" Tôi chợt muốn hỏi .
"Chắc là sẽ."
Anh mỉm tôi.
Tôi đi vài bước, chợt nghĩ đến điều gì đó, liền quay lại, kiên định với : "Dù quyết định thế nào, em cũng ủng hộ ."
Anh đứng đó bỗng nhiên mỉm . "Trần Song, em như rất dễ khiến dao ."
"Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là với tư cách bè, tôi ủng hộ ."
Anh bỗng nhiên bước lên hai bước, giữ chặt tôi, ôm lấy gáy tôi, cúi đầu hôn xuống. "Ai muốn với em?"
"Đời này đừng hòng."
Hôn đã đời mới buông tôi ra.
"Chỉ cần nghĩ đến việc sau này em vẫn ngốc nghếch thế này, dễ dàng bị đàn ông lừa gạt như , chết rồi cũng có thể tức đến bật dậy khỏi quan tài."
"Anh mới ngốc!"
Tôi thật sự tức chết đi , luôn theo ý mình.
Tôi cũng chẳng gì , thôi, không thì thôi .
"Đi đây!" Tôi quay người bỏ đi.
"Đi nhanh sao, bác sĩ Trần không mời lên ngồi một chút à?"
"Cút!"
Tôi đóng sầm cửa lại.
Chờ tôi chạy lên lầu, xuống thì dưới lầu đã không còn bóng người.
41
Vài ngày sau, cuộc sống của tôi lại trở về bình yên, lại nhận một tin tức kinh người.
"Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị bị bắt rồi, bị chính con trai mình tố cáo."
Tin tức chấn này lập tức rung chuyển giới tài chính.
Ngày hôm đó nghe tin tức, tôi kinh ngạc đến mức đầu óc trống rỗng, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Tử Diệp để xác minh, điện thoại lại không liên lạc .
Buổi tối, Tiêu Tử Diệp đến tìm tôi.
"Lo lắng cho ta à?"
"Chuyện gì ? Anh đừng vòng vo nữa."
"Làm giả tài vụ, liên quan đến ma túy, án mạng..." Tiêu Tử Diệp tôi, "Cha của Lục Tử Kiêu lần này chắc chắn phải ngồi tù mọt gông rồi."
“Vậy còn Lục Tử Kiêu?”
“Anh ta sao có thể toàn thân rút lui?” Tiêu Tử Diệp tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, “Vị hôn thê của ta đã thẳng thừng hủy hôn, vạch rõ ranh giới.”
Đúng là tường đổ mọi người đẩy.
“Vậy ấy sẽ bị tù bao lâu?”
“Em muốn ta bị bao lâu?” Anh ta hỏi tôi, “Trần Song, em cầu xin , cầu xin thì sẽ đi cứu ta.”
“Đừng .”
“Thấy chưa, trong lòng em chỉ có ta.” Anh ta vẫn đang uống rượu, vẻ nhàn nhã tự tại.
“Tôi…” Trong lòng tôi rất mâu thuẫn.
Những tội ác mà Lục Tử Kiêu ra, ngồi tù là chuyện sớm muộn.
Chỉ là trong lòng tôi, vẫn còn ẩn ẩn chút khó chịu.
“Đêm ta tự thú, còn gặp , ta cũng thật nhẫn tâm.” Tiêu Tử Diệp vẫn đang .
Đêm tự thú?
Tôi nhớ tới buổi tối hôm đó, hóa ra lúc ấy ta đã lên kế hoạch đẩy cha mình vào chỗ chết sao?
Vậy, tìm tôi là để gặp tôi lần cuối sao?
Tôi bỗng nhiên không nên lời.
Bạn thấy sao?