16:
“Cái gì cũng ? Kể cả việc rời khỏi Lục Tử Kiêu?”
Tôi sững người.
“Được.” Tôi giơ tay thề, “Tôi sẽ xóa số ấy, sau này cũng không gặp lại ấy nữa, tôi sẽ nghe lời , bảo bọn họ dừng tay đi.”
“Dừng tay? Đám thủ hạ của ta lâu lắm rồi chưa chạm vào con .”
Không còn cách nào, tôi lại xông lên, muốn bọn chúng dừng tay, lại bị túm tóc quăng ra ngoài.
“Lấy đồ ra.”
Đồ gì?
Mờ mịt, tôi cảm thấy có người đang tiêm thứ gì đó vào mình.
Thôi rồi!
Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy tiếng gầm của Lục Tử Kiêu.
“Ông tiêm gì cho ấy?”
“Ông còn là người không!”
“Ông hủy hoại mẹ tôi, giờ ông còn muốn hủy hoại tôi nữa!”
“Tôi đồng ý với ông rồi còn gì!”
…
Tôi muốn Lục Tử Kiêu thấy Lâm Xảo, đầu óc tôi quay cuồng, buồn nôn đến mức chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm gì nữa.
Cuối cùng, tôi nghe thấy giọng Tiêu Tử Diệp, “Được rồi, nín đi, đến rồi.”
Qua khóe mắt, tôi thấy ấy bế Lâm Xảo ra khỏi mật thất.
Thấy Lâm Xảo cứu, tôi cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt lại.
34
Tôi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Mở mắt ra, người tôi không còn chút sức lực nào.
“Lâm Xảo đâu?”
“Mình đây. Đây là nhà Tiêu Tử Diệp, chúng ta an toàn rồi.” Lâm Xảo lại gần.
Lâm Xảo không bị thương, những bức ảnh của ấy cũng đã lấy lại.
Coi như may mắn.
“Em có thấy khó chịu ở đâu không?” Tiêu Tử Diệp tôi chăm .
“Em hơi mệt.” Tôi chẳng còn chút sức lực nào.
“Bình thường thôi.” Anh ta thở phào nhẹ nhõm, “May mà đưa đến bệnh viện kịp thời, em mọi người sợ chết khiếp.”
“Anh ấy đâu?”
Tôi quanh không thấy Lục Tử Kiêu, trong lòng không khỏi thất vọng.
Tôi có biết bao nhiêu lời muốn với , biết bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi , mà lại không có ở đây.
Lâm Xảo và Tiêu Tử Diệp nhau, cả hai đều im lặng.
“Anh ấy à, hôm nay ấy hơi bận.” Tiêu Tử Diệp vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Hôm nay ấy đính hôn, không đến đâu.” Lâm Xảo thẳng thắn .
Đính hôn?
Tim tôi như vỡ vụn.
Vậy là đã thỏa hiệp với bố mình, vẫn đính hôn với kia sao?
Thậm chí ngay cả khi tôi hôn mê bất tỉnh, cũng chẳng thể đợi mà đi đính hôn với người khác?
“Thôi đừng đến tên khốn đó nữa, chiều nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé?” Tiêu Tử Diệp vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
“Mình muốn về nhà.”
“Được, mình đưa cậu về.” Tiêu Tử Diệp và Lâm Xảo đưa tôi về nhà.
Lâm Xảo muốn ở lại với tôi.
Nhưng thật ra tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình.
“Xảo Xảo, xin lỗi cậu, mình đã liên lụy đến cậu.”
“Trần Song, cậu gì , chẳng phải chúng ta là thân nhất sao? Cả hai chúng ta đều còn sống, không cần phải xin lỗi đâu.”
“Cảm ơn cậu.”
Bên cạnh tôi giờ chỉ còn lại mình ấy.
Trên đường về nhà, tôi thấy của Tiêu Tử Diệp gọi video cho ấy.
Đối phương đang ở hiện trường lễ đính hôn.
Hiện trường trang trí toàn bộ bằng pha lê màu lam huyền ảo, rất đẹp.
"Tiêu Tử Diệp, cái tên nhóc này, Lục thiếu đính hôn mà cậu cũng dám không đến." Giọng từ đầu dây bên kia mắng.
Bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên vi diệu.
"Cậu thay tôi uống thêm hai ly nhé." Tiêu Tử Diệp .
"Chuyện này tôi không thể thay cậu , hai người các cậu bình thường thân thiết như hình với bóng, dịp này mà cậu cũng không đến chúc phúc tận mặt, thật không phải phép."
"Được rồi, rồi, lát nữa tôi sẽ gọi cho ấy, nhiệm vụ chuốc say ấy cứ giao cho các cậu."
Tiêu Tử Diệp xong định cúp máy.
Ống kính đột nhiên chuyển hướng, tôi thấy Lục Tử Kiêu.
Anh mặc vest, thắt cà vạt, tay đang bị một mặc váy công chúa khoác lấy, đứng đó, nét mặt khó đoán.
Gần như ngay khoảnh khắc tôi thấy , cũng lập tức ý đến cuộc gọi video này.
"Đang chuyện với ai?" Anh lên tiếng hỏi.
"Tiêu Tử Diệp."
Sắc mặt lập tức sa sầm.
Không biết có phải tôi ảo giác hay không, dù tôi không xuất hiện trên màn hình, vẫn cứ như đang tìm kiếm tôi qua màn hình điện thoại.
"Thôi cúp đi." Anh thu lại ánh mắt, xoay người rời đi.
Giữa buổi tiệc đính hôn đèn đuốc sáng rực, bóng lưng lại toát lên vẻ độc và thê lương.
35
Nửa đêm, tôi ngủ rồi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, quỳ dưới đất, nắm lấy tay tôi chỉ vào mình, còn trên tay tôi là một khẩu súng.
"Giúp không? Song Song."
Tôi run rẩy lùi lại.
Anh lại dứt khoát bóp cò, rồi ngã xuống trước mặt tôi.
Giây phút ngã xuống, vẫn còn với tôi.
Tôi giật mình tỉnh giấc.
Không hiểu sao, tôi lại bò đến bên cửa sổ, thấy một chiếc xe vừa rời đi...
Chưa kịp rõ là xe gì, tôi vẫn không nhịn gọi cho Lục Tử Kiêu.
Đầu dây bên kia rất lâu sau mới có người nghe máy.
"Tìm tôi có việc?"
"Lục Tử Kiêu."
Tôi chỉ gọi tên .
Tôi thấy mình thật bốc đồng.
Nhưng dù sao cũng phải chết cho rõ ràng, tôi lấy hết can đảm hỏi: "Anh đính hôn rồi?"
"Ừ." Anh thừa nhận rất nhanh.
"Lục Tử Kiêu, có ý gì?"
"Còn có thể có ý gì?" Anh khẩy, "Không phải em chỉ chơi bời không kết hôn sao? Giờ chơi chán rồi, nên dừng lại thôi."
"Lục Tử Kiêu, là đồ khốn nạn."
"Giờ em mới biết à?" Giọng trầm xuống, thở dài, "Quên đi."
"Ai ?" Giọng một vang lên trong điện thoại.
Tôi chết lặng.
Bạn thấy sao?