Thiếu Gia Xã Hội [...] – Chương 15

14:

 Thế là hôn thêm nửa tiếng, mới chịu buông tôi ra.

Lục Tử Kiêu đưa tôi đến trường.

Vừa xuống xe, tôi đã thấy Quý Châu.

Anh ta xe của Lục Tử Kiêu, rồi lại tôi, mặt sầm xuống. "Trần Song, sao em lại đi với loại người này?"

"Có rất nhiều cách để trả thù tôi, sao em lại chọn cách tự tổn thương mình?"

Tôi:...

"Nói xem, tôi là loại người nào?" Người vừa đi không biết đã quay lại từ lúc nào.

"Lục Tử Kiêu." Tôi chắn trước mặt .

Lần đầu tiên đối đầu trực diện, Quý Châu sa sầm mặt mày, rõ ràng có chút yếu thế. "Mẹ tôi đã điều tra rồi, có tiền án tiền sự."

Tim tôi thắt lại, ngẩng đầu Lục Tử Kiêu.

Anh dường như không hề tức giận, ngược lại còn . "Vậy mẹ cậu biết vẫn còn quá ít."

Quý Châu tiến lại gần tôi. "Em không biết đâu, ta toàn chuyện người phóng hỏa, lại còn có tiếng tàn bạo, đừng liên lạc với gã nữa, đừng sợ, đến với ."

Tôi không đồng ý.

Quý Châu lại tiếp: "Em biết ta đã mẹ mình không?"

Tôi sững người.

Nụ trên môi Lục Tử Kiêu vụt tắt. "Cậu thử lại gần thêm chút nữa xem?”

"Còn về việc cậu tôi tàn bạo, tôi xin đính chính, đó không phải tin đồn.”

"Nếu tôi là cậu, bây giờ nên quỳ xuống xin tha rồi."

Câu cuối cùng, ánh mắt ngập tràn sát khí.

"Trần Song, em thấy chưa, ta thừa nhận rồi đấy, một người như , em còn muốn ngốc nghếch vì gã sao?" Quý Châu cũng có chút hoảng hốt.

Nhưng phản ứng đầu tiên của ta lại là xông lên muốn đánh Lục Tử Kiêu.

Lục Tử Kiêu một cước đá ta ngã lăn ra đất, còn giẫm tay ta dưới chân.

"Bảo đừng chọc vào tôi rồi mà, không nghe phải không?"

Nhìn thấy vẻ hung dữ trong mắt Lục Tử Kiêu, tôi hơi sợ, vội vàng kéo lại.

"Lục Tử Kiêu, đã hứa với em rồi, sẽ không chuyện này trước mặt em."

"Anh ta đánh , em còn bênh ta, một tên trai cũ vô dụng, em xót đúng không?"

"Không có." Tôi hơi cuống, xung quanh đã bắt đầu có người vây lại.

Anh ta có thể đánh trả, Quý Châu chắc chắn không phải đối thủ của Lục Tử Kiêu, tôi sợ ấy ra án mạng.

"Hứa với em rồi lại không , Lục Tử Kiêu, em còn tin nữa sao?"

Lục Tử Kiêu tôi, vẻ hung dữ trong mắt dần dần bị kìm nén, cuối cùng cũng chịu bỏ chân ra. "Không tin , tin trai cũ của em chứ gì?"

"Anh vô lý."

"Tôi đâu phải người tốt, tại sao phải lý lẽ?”

"Trần Song, em thấy tôi dễ bắt nạt lắm phải không?”

"Chuyện đương này, em muốn tiếp tục thì tiếp tục, không thì thôi, đời này Lục Tử Kiêu tôi không dựa dẫm vào ai cả."

Anh tức giận vô cùng, xoay người bỏ đi.

Đi vài bước, hình như nhớ ra điều gì, lại quay lại dúi mạnh chiếc bình giữ nhiệt vào tay tôi.

Bên trong là nước đường đỏ ấy pha cho tôi.

Tôi đứng sững tại chỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

"Trần Song, em cũng thấy gã ta đánh rồi đấy, đừng qua lại với gã ta nữa, hai người không hợp nhau đâu." Quý Châu bò dậy với tôi.

“Anh im đi!” Tôi chằm chằm vào ta, “Anh cứ luôn miệng ghét mẹ điều tra tôi, mà bây giờ lại để mẹ điều tra ấy, rốt cuộc hai người có gì khác nhau?”

“Tôi thừa nhận, trước kia tôi đã từng thích , bây giờ xem ra, tôi đúng là mù quáng.”

31

Sau đó tôi trở lại trường, cứ nghĩ đến những gì Quý Châu về Lục Tử Kiêu là tôi lại đứng ngồi không yên.

Sao ấy lại mẹ mình chứ?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi gọi điện cho Lục Tử Kiêu ấy không nghe máy.

Tôi càng thêm bất an.

Mấy ngày liền không có tin tức gì của Lục Tử Kiêu, ấy cứ như biến mất khỏi thế gian .

“Hay là ngộ thương nhỉ?” Lâm Xảo phân tích với tôi.

“Lần trước không phải cậu Lục Tử Kiêu có một mật thất, bên trong còn có một cuốn sổ tay sao? Biết đâu trong đó là những lời ấy viết để sám hối với mẹ mình thì sao?”

“Mẹ con Quý Châu đúng là hết thuốc chữa, cứ thích vạch trần vết thương của người khác. May mà cậu chia tay rồi đấy.”

Lâm Xảo vừa nhắc đến, tôi bỗng dưng muốn đến mật thất đó xem thử.

“Vậy cậu còn nhớ vị trí mật thất không? Tớ đi cùng cậu.” Lâm Xảo bỗng nhiên hào hứng.

“Tớ chỉ nhớ mang máng thôi, cũng lâu rồi, sợ là không tìm thấy đâu.”

“Đi!” Lâm Xảo , lập tức kéo tôi đi.

Thế là nửa đêm, hai đứa con chúng tôi cầm đèn pin điện thoại, lén lút lẻn vào đường hầm bí mật.

Bên trong đường hầm tối om, tĩnh mịch đến rợn người.

“Xảo Xảo, hay là… thôi mình quay lại đi, để ban ngày hẵng đến, tớ hơi sợ.” Tôi khuyên ấy.

“Sợ gì, ban ngày chỗ này cũng có đèn đâu, chẳng phải vẫn tối om như nhau sao.” Lâm Xảo gan to, kéo tôi đi về phía trước.

“Chỗ này vắng tanh, lỡ gặp kẻ xấu, chết ở đây cũng chẳng ai hay.” Tôi vừa vừa định nhắn tin cho Lục Tử Kiêu.

“Tớ nhắn cho Tiêu Tử Diệp rồi, ấy biết.”

“Hả?”

Vậy ta biết cũng gần như Lục Tử Kiêu biết rồi còn gì.

Mà Lục Tử Kiêu biết tôi lẻn vào mật thất xem trộm nhật ký của ấy, không đánh chết tôi mới lạ.

“Yên tâm, tớ dặn ấy đừng với Lục Tử Kiêu rồi.”

Đúng là thân hiểu mình.

“Mà này, cậu với Tiêu Tử Diệp dạo này… thế nào rồi?”

“Thì cũng bình thường. Tớ nhắn tin cậu ấy vẫn trả lời, mà chậm với lại ít thôi. Không sao, chị đây kiên nhẫn lắm.”

Tôi Lâm Xảo, thật sự rất phục ấy.

Nếu tôi là con trai, chắc chắn sẽ thích ấy.

Tiêu Tử Diệp nhất định sẽ bị ấy chinh phục, phải không?

Vất vả lắm mới đến mật thất, tôi thử mật mã cũ của Lục Tử Kiêu, mà sai?

Anh ấy đổi rồi?

“Thử sinh nhật ấy xem?”

“Tớ… tớ không biết.”

Tôi mới nhận ra, ngay cả sinh nhật ấy tôi cũng không biết.

Đang lúc chúng tôi rối bời, Lâm Xảo bấm vài con số.

Cạch! Cửa mở.

“Cậu bấm gì thế?” Tôi ngạc nhiên ấy.

“Sinh nhật cậu.”

Lâm Xảo kéo tôi vào, “Song Song, ấy thật lòng cậu, đặt sinh nhật cậu mật mã, chứng tỏ ấy muốn chia sẻ mọi bí mật với chỉ mình cậu thôi.”

Nghe ấy , tôi chợt nhớ đến vẻ mặt thất vọng của Lục Tử Kiêu khi rời đi mấy ngày trước, cảm thấy rất có lỗi với ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...