Thiếu Gia Xã Hội [...] – Chương 13

12:

 

 26

Về đến nhà, tôi gọi điện cho Lục Tử Kiêu.

Nói chuyện một lúc, tôi thấy ấy có vẻ lạnh nhạt với mình.

Sao lại giận nữa rồi?

Nghĩ đến chuyện vừa lừa ấy, tôi vẫn hơi chột dạ, muốn dỗ dành , "Em một chút không?"

"Không phải em đang giận sao? Nhìn gì?"

Đấy, xem nào, ấy vẫn còn đang giận dỗi.

"Không phải bảo vết thương của bị viêm sao? Không thì em biết thế nào?"

"Chết quách đi cho rồi! Em đi hẹn hò với người khác cũng chẳng ai quản, giờ mới biết quan tâm đến à?"

Anh ấy móc tôi một câu.

"Thôi rồi, nếu không muốn chuyện với em, em gọi lại cho học của em ."

"Bạn học nào? Nam hay nữ?"

"Nam."

"Em dám cúp máy thử xem!"

"Anh đang ở nước ngoài, em?" Tôi bỗng nhiên muốn trêu ấy.

"Vậy em cứ thử xem... khốn kiếp."

Anh ấy vừa dứt lời, tôi nghe thấy bên kia có chút ồn ào.

"Lục tổng, bây giờ còn họp nữa không ạ?"

"Không họp nữa."

"Vậy còn bữa tiệc tối?"

"Hủy."

"Ngài đây là..."

"Về nhà dạy dỗ người."

...

Anh ấy đang họp ư? Tôi sợ quá vội vàng cúp máy.

Chẳng trách lúc nãy ấy lạnh lùng như , hóa ra là vì đang trong cuộc họp có nhiều người chằm chằm?

Để an ủi ấy, tôi vội vàng nhắn tin.

"Lục Tử Kiêu, em với thôi, đừng giận, cứ họp đi, em đi ngủ trước đây."

Kết quả ấy trả lời lại một câu: "Em nhăng cuội cái gì đấy?"

Giọng điệu này của nghe không ổn lắm, tôi vội vàng nhắn lại: "Không có đâu, Lục Tử Kiêu, em buồn ngủ thật rồi, mai chuyện tiếp nhé."

Anh trả lời: "Em phải tranh thủ ngủ đi, dù sao sau này em chẳng ngủ đâu."

Nhìn thấy tin nhắn, tim tôi đập thình thịch.

27

Cả ngày hôm sau tôi cứ thấp thỏm lo âu.

Nhưng khi tôi dò hỏi Tiếu Tử Diệp thì ta lại Lục Tử Kiêu vẫn đang bàn dự án.

Lúc này tôi mới hơi yên tâm, tưởng chuyện này cứ thế cho qua, kết quả tối đến lớp học, trước cửa phòng học có một người đứng.

Anh ta mặc một bộ vest, áo sơ mi bên trong buông lỏng, cúc áo mở đến nút thứ hai, hai tay đút túi đứng đó...

Trên bục giảng, thầy giáo triết học đẩy gọng kính, hỏi ta: "Em học sinh, em đến nghe giảng à?"

Trong chớp mắt, cả lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía ta.

"Trần Song, ra đây."

Giọng trầm thấp của ta mang theo vẻ áp bức tự nhiên.

"Người cậu đến tóm cậu kìa!" Lâm Xảo đang ngủ cũng bị tiếng ồn ào của mọi người đánh thức.

Nhưng khi ấy quay lại tìm tôi thì tôi đã không còn ở chỗ ngồi.

Tôi đang nấp dưới gầm bàn.

"Tìm Trần Song?" Thầy giáo triết học quanh chỗ ngồi không thấy tôi. "Vừa điểm danh còn đây mà?"

"Em học sinh, bây giờ đang học, có chuyện gì..."

Thầy giáo triết học chưa hết câu.

Anh ta chẳng mảy may kiêng dè, sải bước vào lớp, tiến thẳng về phía chỗ ngồi của tôi.

“Đây là cảnh tổng tài bá đạo bắt vợ nhỏ bỏ trốn à?”

“Tiểu thuyết bước ra đời thực kìa, chàng này đẹp trai quá.”

“Đẹp trai thế này, có cãi nhau mình cũng tự tát mình.”

Trong lớp học toàn là tiếng hét của các nữ.

Tôi trốn dưới gầm bàn, cầu trời cho Lục Tử Kiêu đừng thấy tôi.

Nhất định đừng tìm thấy tôi.

Không thì xấu hổ chết mất.

Kết quả…

Anh ấy đi thẳng đến chỗ tôi, ngồi xổm xuống. “Còn trốn nữa à?”

Tôi lấy sách che mặt.

Anh ấy đưa tay gỡ quyển sách xuống. “Hư quá.”

Nói rồi ấy kéo tay tôi ra ngoài.

“Á á á á!”

“Phát điên rồi!”

“Soái quá!”

Mọi người lại hét lên.

“Em học sinh, em không thể…” Thầy giáo dạy Triết hoảng đến mức mặt mày tái mét, nửa ngày không nên lời.

“Thầy ơi, ấy là trai em, nhà em có chút chuyện.” Tôi giải thích với thầy.

“À, chuyện gì ?”

“Thì…” Tôi á khẩu.

“Nhà cháy rồi.” Lục Tử Kiêu giúp tôi trả lời. “Cần em đến dập lửa.”

Tôi: ?

“Xin lỗi, cho qua.” Lục Tử Kiêu thấy tôi đi chậm, trước mặt bao nhiêu người, ấy cúi xuống bế thốc tôi lên.

“Lục Tử Kiêu, thả em xuống.” Tôi nhỏ giọng cầu xin, mặt đỏ bừng.

Bị bao nhiêu người chằm chằm thế này, thật sự quá xấu hổ.

“Nhanh thế đã cầu xin rồi à?” Anh ấy khẽ nhếch môi. “Nhưng vẫn thích em cầu xin thêm chút nữa.”

“Lục Tử Kiêu, em sai rồi, thật mà.”

Một giây sau tôi nhận thua.

Sao tôi biết thật sự sẽ quay lại trường lôi cổ tôi ra thế này.

Giờ thì hay rồi, nhờ phúc của , chắc tôi nổi tiếng khắp trường mất.

Xuống đến nơi, tôi bị quẳng thẳng vào chiếc Maybach.

“Lục Tử Kiêu!”

Tôi vừa định lên án thì đã giữ chặt đầu tôi, cúi xuống hôn ngấu nghiến.

Không biết bao lâu sau, mới chịu buông tôi ra.

Bác tài xế phía trước chắc đã lái xe vòng quanh trường học cả chục vòng rồi.

“Lục thiếu, đi đâu ạ?” Tài xế run rẩy hỏi.

Lục Tử Kiêu nhướng mày tôi, “Đến chỗ ?”

“Không , em phải về ký túc xá.” Tôi bỗng thấy hơi hoảng, “Ký túc xá tối nào cũng điểm danh, em không thể không về.”

Anh chỉ tôi chằm chằm không gì.

“Thật đấy, không về là bị cấm thi.”

“Rồi không tốt nghiệp .”

“Sau này ra trường biết xin việc ở đâu.”

Tôi bịa ra cả đống lý do, vẫn tôi với vẻ mặt “xem em còn bịa gì nữa”.

“Đến chỗ .” Lần này giọng vô cùng kiên quyết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...