Thiếu Gia Xã Hội [...] – Chương 12

11:

 24

Thế là, một phút sau, ấy thật sự đi đến bên đó, cùng nhóm của Tiêu Tử Diệp trò chuyện.

Tiêu Tử Diệp lại ngẩng đầu về phía tôi, không biết gì với Lâm Xảo.

Lâm Xảo bước tới kéo tôi qua.

Cô ấy muốn tôi à?

Lục Tử Kiêu rất để ý việc tôi tiếp với Tiêu Tử Diệp.

“Anh ta dạo này có thèm vào cậu đâu, cậu còn sợ ta gì?” Lâm Xảo bảo tôi là đồ ngốc.

Kết quả lúc uống rượu, Tiêu Tử Diệp rất tự nhiên lấy ly rượu trước mặt tôi đi.

“Các cậu ai mà chuốc rượu cho ấy, món nợ này tên nhóc thối kia sẽ tính lên đầu tôi đấy, các cậu không muốn tôi sống nữa à?” Tiêu Tử Diệp rồi uống cạn ly rượu của tôi.

Tối nay, tôi cũng không biết Tiêu Tử Diệp rốt cuộc đã uống bao nhiêu, dù sao ta cũng cứ uống mãi.

“Nhìn gì thế?” Không biết từ lúc nào, ta đã đổi chỗ ngồi sang bên cạnh tôi.

“Không có gì.”

“Đừng đợi nữa, tối nay ta không đến đâu, xuất ngoại rồi.”

“Tôi không đợi ấy.” Tôi hơi lúng túng.

Anh xuất ngoại rồi sao?

Khó trách mấy ngày nay không thấy đến phiền tôi.

Mấy ngày trước, tuy không chủ tìm tôi, nửa đêm tôi thức dậy vẫn thấy một chiếc Maybach đậu ở ven đường dưới lầu, mấy hôm nay thì không thấy nữa.

“Hai người cãi nhau à?” Anh ta hỏi tôi.

“Không có.” Tôi phủ nhận.

“Còn chối.” Anh ta bực bội liếc tôi, “Mấy ngày nay ta gặp tôi cứ như gặp kẻ thù, lại còn cướp mất mấy hợp đồng ăn của tôi, tôi đúng là nằm không cũng trúng đạn.”

"Liên quan gì đến chứ?" Anh ta cũng quá vô tội rồi, tôi thật sự không hiểu nổi Lục Tử Kiêu.

"Đúng , liên quan gì đến tôi..." Anh ta kéo dài giọng, vẻ mặt uất ức, "Vậy thì, em định bồi thường cho tôi thế nào?"

"Bồi thường?"

Câu hỏi của ta khiến tôi ngẩn người.

"Để đấy đã, chờ tôi nghĩ xong rồi sẽ bảo em bồi thường."

Nói xong, ta lại trở lại bình thường, đi uống rượu với những người khác.

Nhìn khuôn mặt thay đổi xoành xoạch của ta, tôi luôn cảm thấy ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tôi đi vệ sinh về, bọn họ đang chơi trò chơi.

Ai thua sẽ bị .

Tiêu Tử Diệp thua.

"Hình là, đưa Wechat cho em." Lâm Xảo rất bạo dạn xin Wechat của ta.

"Sếp Tiêu, vận đào hoa của kìa."

"Sếp Tiêu, cứ chiều theo em nhỏ này đi."

Mọi người ồn ào cả lên.

Tiêu Tử Diệp chỉ bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên tôi.

"Được thôi, bảo Trần Song đẩy danh thiếp của tôi cho em."

Tôi: ?

"Song Song, cậu mau đẩy cho tớ đi!" Lâm Xảo còn tưởng tôi lừa ấy.

"Tớ không có Wechat của ấy." Tôi Tiêu Tử Diệp.

Rốt cuộc ta đang ?

"Không có sao?" Anh ta nhướn mày, "Vậy thì add đi."

Nói xong, ta lấy điện thoại ra, ném đến trước mặt tôi.

Đây là trò gì thế này?

Mọi người đều đang hóng chuyện, tôi không tiện mất mặt ta, đành phải kết với ta, rồi đẩy danh thiếp của ta cho Lâm Xảo.

Buổi tối, Tiêu Tử Diệp đưa tôi và Lâm Xảo về nhà.

Lâm Xảo xuống xe trước.

Sau đó, trong xe ngoài tài xế chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi vẫn thẳng thắn ra nỗi lo lắng của mình.

“Anh đừng với Lục Tử Kiêu là hôm nay gặp em nhé?”

Lục Tử Kiêu tính rất nóng nảy, nếu biết chắc chắn sẽ nổi đóa lên.

“Em sợ ta đến sao?” Anh ta thay đổi nét mặt tươi thường ngày, trở nên lạnh lùng hơn.

“Không phải, em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.”

Lục Tử Kiêu đã , nếu tôi còn tiếp với Tiêu Tử Diệp thì sẽ xử lý ta.

“Sợ ta về nước tìm em phiền phức à?”

“Cũng có thể coi là .”

Anh ta tôi rồi đột nhiên mỉm .

“Sợ ta mà vẫn còn qua lại với ta?”

Câu hỏi này tôi không biết phải trả lời thế nào.

Tôi thích Lục Tử Kiêu.

Nhưng tôi thực sự không thể chấp nhận lối sống và cách hành xử của .

Tôi cũng thực sự rất sợ .

“Tên nhóc thối Lục Tử Kiêu đó, cũng không biết dịu dàng với em một chút, xem em bị dọa thành ra thế nào kìa.” Anh ta vừa vừa gật đầu. “Được rồi, chỉ cần em không , cũng sẽ không gì.”

25

Anh ta vừa dứt lời, điện thoại liền reo.

Anh ta liếc màn hình điện thoại, đưa điện thoại đến trước mặt tôi, bất đắc dĩ, rồi nghe máy.

Là Lục Tử Kiêu.

Thôi chết rồi!

Tôi ngồi bên cạnh bồn chồn không yên.

Hai người chuyện công việc một lúc.

Vất vả lắm mới đợi đến lúc họ sắp kết thúc cuộc trò chuyện, đầu dây bên kia bỗng nhiên vang lên một câu.

“Trong xe có phụ nữ?”

Tim tôi như nhảy lên tận cổ họng.

“Phải đấy, chẳng lẽ tôi không à?” Tiêu Tử Diệp vẫn chẳng sợ chết mà đáp lại.

“Là ai?”

Tiêu Tử Diệp liếc tôi một cái, “Cậu không biết đâu.”

“Tốt nhất là tôi không nên biết. Tiêu Tử Diệp, tôi cảnh cáo cậu, nếu để tôi biết cậu còn dám tơ tưởng đến Trần Song, tôi sẽ cậu.”

“Lục thiếu gia chuyện có cần bạo lực không? Không phải cậu đã chia tay ấy rồi sao?”

“Nhảm nhí.”

“Tôi nghe của ấy đấy.”

“Cậu muốn chết hả? Đời này cậu cũng đừng hòng!”

Tôi:!

Tiêu Tử Diệp muốn gì thế?

Lục Tử Kiêu tức giận đến mức cúp máy luôn.

Một giây sau, điện thoại của tôi reo.

Là Lục Tử Kiêu.

Tiêu Tử Diệp đứng cạnh , đến run cả người.

“Lục Tử Kiêu này, đúng là một chạm liền nổ.”

“Thú vị thật.”

“Nghe máy đi, em không nghe, chắc chắn đêm nay ta sẽ máy bay riêng về đấy.”

Tôi biết nghe thế nào đây? Lỡ bị phát hiện thì…

“Vậy đừng lên tiếng.”

Nói xong, tôi ấn nút nghe.

“Em đang ở đâu?” Giọng nghe rất gấp.

“Ở ngoài.”

Rõ ràng chúng tôi vẫn đang chiến tranh lạnh, ấy quên rồi sao?

“Đi với ai?”

“Lâm Xảo.” Tôi dối.

“Vậy em bảo ấy chuyện với .”

Tôi:?!

“Anh gọi cho em có việc gì không?” Tôi cố gắng tỏ ra mình đang giận.

“Không có việc gì thì không gọi cho em à?” Anh bắt đầu cáu.

“Anh mà còn quát em, em cúp máy đấy.” Cuối cùng tôi cũng cứng rắn một lần, thật ra chỉ là kiếm cớ để cúp máy.

“Em dám!”

Không muốn dây dưa với nữa, tôi nhấc tay định cúp máy.

Tiêu Tử Huyên ở bên cạnh giơ ngón cái lên, dùng ánh mắt tán thưởng tôi.

“Chờ một chút!” Giọng đầu dây bên kia bỗng nhiên thay đổi.

“Ừm, còn chuyện gì?”

“Bác sĩ Trần, vết thương của hơi bị viêm…”

Tôi:?!

“Không phải đã khỏi lâu rồi sao?”

“Đến đây rồi bị kích ứng khí hậu, vết thương cứ bị viêm, đau đến mất ngủ, sắp chết rồi.”

Sắp chết rồi?

Ba vạch đen hiện lên trên trán tôi.

Vừa nãy còn chuyện đao to búa lớn với Tiêu Tử Diệp, giờ lại yếu ớt đến sắp tắt thở, cũng nhanh quá đấy.

“Vậy tự đi tìm bác sĩ khác đi.”

Tôi thật sự sợ lại gì đó, chỉ muốn cúp máy.

Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó lại đến.

“Anh chỉ quen để em khám thôi, bác sĩ Trần phải chịu trách nhiệm với .”

Mặt tôi đỏ bừng lên.

Tiêu Tử Diệp cũng đến méo mặt, còn tác bịt tai.

“Về rồi .”

“Được, em chờ .”

Lúc này mới hài lòng cúp máy.

Cúp máy rồi, không khí trong xe đều toát lên hai chữ “ngượng ngùng”.

“Không ngờ, Lục đại thiếu gia người không chớp mắt, chỉ có thể giả vờ đáng thương để cầu hòa.” Tiêu Tử Diệp liếc tôi.

“Anh ấy cũng không phải cầu hòa.”

“Không phải sao? Cô tin một người lớn lên ở nước ngoài như ta lại bị kích ứng khí hậu à?” Anh ta rồi thở dài. “Anh ta thật sự thích đấy.”

Anh ta , tôi cũng chẳng biết gì nữa.

Cho đến khi xuống xe, tôi cũng không với ta thêm một lời nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...