Thiếu Gia Vô Lý [...] – Chương 2

Ta nịnh nọt: "Sao có thể so đại sư huynh với thiếu gia chứ, đôi mắt ô uế của ta sao dám vấy bẩn sự băng thanh ngọc khiết của thiếu gia."

Tưởng rằng nịnh nọt trúng ý, tiền công tăng gấp đôi, ai ngờ thiếu gia hừ lạnh một tiếng, ngược lại còn ta nửa tháng lương.

Thiếu gia này, thật vô lý!

3.

Kết quả chưa đầy ba ngày, thiếu gia bị ám sát trong khi tắm.

Ta nghe thấy tĩnh, ngói xông vào, chỉ thấy cửa sổ mở toang, thiếu gia khoác áo choàng đứng một mình giữa phòng. Cánh tay trái hắn buông xuống, m.á.u nhỏ giọt từ đầu ngón tay.

Ta lập tức đuổi ra cửa sổ, thổi huýt sáo, phát tín hiệu, không bắt nửa bóng người.

Lại quỳ trước mặt thiếu gia, ta rút thanh nhuyễn kiếm bên hông, hai tay dâng lên.

"Xin thiếu gia đ.â.m chết."

Là ảnh vệ, để thiếu gia bị thương ngay dưới mí mắt, đáng chết. Là ảnh vệ, không g.i.ế.c kẻ ám sát thiếu gia bị thương, đáng chết.

Lúc này cánh tay trái của thiếu gia đã băng bó, tay phải hắn đặt trên tay vịn, đầu ngón tay gõ nhẹ.

"Biết lỗi chưa?"

Đầu ta dập mạnh xuống đất: "Vô Tâm biết lỗi, Vô Tâm phải luôn luôn ở bên cạnh thiếu gia, như bóng theo hình, không rời nửa khắc."

Thiếu gia duỗi hai ngón tay, khẽ búng thân nhuyễn kiếm của ta, thanh kiếm liền bay ra, cắm vào cột nhà.

"Tạm tha cho ngươi lần này."

"Tạ ơn thiếu gia."

Thiếu gia đứng dậy dặn dò thị nữ: "Chuẩn bị nước, mùi m.á.u tanh này khó chịu quá."

Đi ngang qua ta, bước chân hắn khựng lại: "Đứng ngây ra gì, qua đây canh chừng."

"Vâng vâng, ta đến ngay."

Ta vội thu hồi nhuyễn kiếm, bay lên xà nhà, chăm các thị nữ ra vào, sợ trong đó có kẻ ám sát trà trộn quay lại.

Nhưng thiếu gia lại không vừa ý, hắn đuổi thị nữ đi, lại bắt ta kỳ lưng cho hắn.

"Ta sao?" Ta chỉ vào mũi mình, vẻ mặt kinh ngạc.

Thiếu gia nhướng mày ta, tiện thể giơ cánh tay bị thương lên, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ để ta tự ?"

Thiếu gia vừa tha mạng cho ta, như cha nương tái tạo, sao ta dám để hắn tự tự mình thủ?

Ta nịnh hót cầm khăn tắm lên, ra sức kỳ cọ đôi vai trắng nõn của thiếu gia.

Ta kỳ, ta kỳ, ta kỳ thật mạnh! Nhất định phải cho thiếu gia cảm nhận lòng biết ơn của ta, để hắn hiểu tấm lòng hối lỗi của ta.

Nhưng mà, thiếu gia đột ngột xoay người khóa chặt cổ tay ta, mắt trợn tròn giận dữ: "Ngươi cho rằng ta mạng lớn, muốn kỳ c.h.ế.t ta phải không?"

Ta không có, ta không phải, ngài nghe ta giải thích.

Ta mới nhớ ra da thịt thiếu gia mềm mại, có lẽ không chịu nổi sức mạnh như . Nào giống như ta da dày thịt thô, tắm thì thích người ta kỳ thật mạnh.

Chỉ là. . .

"Thiếu gia, ngài ngồi xuống đã, cái đó lộ ra rồi. . ."

Thiếu gia đột ngột buông ta ra, một chiêu khéo léo, xoay ta một vòng. Khi ta quay lại, thiếu gia đã ngồi quay lưng về phía ta trong bồn tắm, giọng hắn vẫn lạnh nhạt như thường: "Đứng ngây ra gì, nước đều nguội rồi."

Thiếu gia quen sai khiến người ta, rõ ràng sau tai đến cổ đều bị nước đỏ ửng, sao đã nguội .

"Nhưng trông thiếu gia rất nóng mà."

"Nhiều lời."

"Vâng."

4.

Theo ta thấy, thiếu gia thật là kỹ tính, bị thương rồi mà ngày nào cũng đòi tắm, đã kỳ đến bong da rồi mà cũng chẳng thấy chút bụi bẩn nào.

Quan trọng là hắn còn chê ta kỳ không thoải mái, thế lại cứ nhất định phải ta kỳ.

Ta phải thầm gọi "cha" hết lần này đến lần khác trong lòng mới có thể tiếp tục cam tâm nguyện hiếu thuận.

Cho đến một ngày, thiếu gia đột nhiên hỏi ta: "Ta với Minh Phong. . . so thế nào?"

"Hả? So cái gì ạ?"

Thiếu gia liếc mắt ta, trong làn hơi nước mờ ảo không rõ thần sắc của hắn.

"Không phải ngươi lén hắn ta ắm sao?"

À, chuyện đó à.

Nhưng ta cũng chỉ cái lưng thôi mà, bí tịch kíp võ công kia xăm trên lưng ấy, chi chít, thật mỏi mắt.

Ta cố gắng nhớ lại lưng sư huynh: "Đại sư huynh vai lưng rộng dày, cơ bắp săn chắc, da hơi ngăm, khụ, chỉ có điểm này là không tốt, nếu trắng hơn thì tốt rồi."

Nếu trắng hơn thì chữ khắc cũng dễ đọc hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...