Tôi mỉm cảm ơn, còn Thẩm Diệu thì kéo tôi vào phòng nghỉ.
Anh ấy đứng trước gương, cẩn thận chỉnh lại trang phục.
“Anh đã bảo em đợi đến đón, em cứ tự mình đi, còn mất thư mời nữa.”
“Em không muốn người ta biết em là vợ , nếu không rất khó để phỏng vấn.”
Nhìn ấy loay hoay mãi với cái cà vạt mà không xong, tôi thở dài, bước đến giúp ấy.
Thẩm Diệu cúi đầu tôi, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Hôm nay em xịt nước hoa tặng à?”
“Ừ… Xong rồi, chuẩn bị lên sân khấu đi…”
Nhưng chưa kịp hết câu, ấy đột ngột đẩy tôi vào cửa, ranh mãnh tôi:
“Trước khi lên sân khấu, em không định ‘cổ vũ’ một chút sao?”
Tôi đặt tay lên ngực ấy, lúng túng:
“Đừng… Em mới đánh son xong mà…”
“Viện cớ.”
Năm phút sau, tôi tức giận đứng trong nhà vệ sinh, tô lại son môi.
Tên khốn này! Son của tôi còn chưa dùng bao lâu mà đã hết vì ấy!
Buổi họp báo bắt đầu, Thẩm Diệu sải bước lên sân khấu, đón nhận ánh đèn flash và tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
Tôi đứng dưới sân khấu, mê mẩn ấy.
Người đàn ông tự tin và điềm tĩnh trên kia, thực sự khó mà liên tưởng đến cậu thanh niên đen nhẻm ở công trường năm nào.
Nếu không cùng ấy trải qua những tháng ngày khó khăn ấy, tôi có lẽ đã không cảm nhận niềm tự hào và sâu sắc như bây giờ.
Khi tôi còn đang rưng rưng nước mắt, các phóng viên khác đã nhanh chóng đặt câu hỏi.
“Ngài Thẩm, xin hỏi điều gì đã khiến ngài nảy ra ý tưởng thiết kế một con robot đa năng việc nhà?”
Thẩm Diệu nhẹ, sau đó ung dung trả lời:
“Vì vợ tôi không biết việc nhà.”
Toàn hội trường vỡ òa.
Tôi đột ngột ngừng khóc, cái gì cơ?!
Tôi chùi nước mắt, tức giận lên sân khấu— ấy đang bắt đầu vạch trần lịch sử đen tối của tôi ngay trên họp báo quốc tế sao?!
“Ngài Thẩm, vợ ngài quả là may mắn. Không biết hôm nay ấy có đến không?”
Anh ấy đảo mắt quanh, tôi vội vàng cúi đầu, kéo thấp vành nón xuống—tôi không muốn bị bắt gặp với khuôn mặt lem luốc vì khóc!
Anh ấy khẽ :
“Cô ấy có đến, da mặt hơi mỏng, nên không tiện xuất hiện.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Buổi họp báo gần kết thúc, Thẩm Diệu đột nhiên gọi tôi:
“Vị nữ phóng viên này, em có câu hỏi nào muốn đặt ra không?”
Tôi giật mình nhớ ra rằng hôm nay mình đến để phỏng vấn, lập tức bước lên đưa micro:
“Ông xã, phiên bản đầu tiên của robot việc nhà này có thời gian hoạt bao lâu?”
Cả khán phòng đột nhiên im bặt.
Các phóng viên xung quanh trợn mắt tôi, còn Thẩm Diệu cũng sững sờ.
Tôi lập tức che miệng lại.
Xong đời! Tôi gọi “ông xã” theo thói quen rồi!
Trước đó tôi còn dặn dò Thẩm Diệu không để lộ quan hệ vợ chồng— mà chính tôi lại là người lỡ lời!
“Ngài Thẩm, xin hỏi…”
Tôi còn đang định tìm cách lấp liếm thì Thẩm Diệu bất ngờ ôm chặt lấy tôi.
“Xin lỗi, vợ tôi không chấp nhận phỏng vấn.”
Vậy là… buổi họp báo về robot thông minh đã biến thành tin tức “phát cẩu lương” hot nhất trên mạng.
Tôi những bình luận trên mạng, xấu hổ đến mức úp mặt vào ngực ấy.
“Aaaaaa! Em thật ngốc!”
Thẩm Diệu , nhẹ nhàng xoa tóc tôi:
“Gả cho mất mặt đến sao?”
Tôi chui vào lòng ấy, lầm bầm:
“Anh không hiểu đâu! Em đã chán ghét những lời nịnh bợ lắm rồi! Cực khổ lắm mới thoát khỏi bố em để phóng viên, thế mà bây giờ mọi người lại biết em là vợ ! Ngay cả sếp của em cũng bắt đầu đối xử dịu dàng với em! Em mất hết cơ hội đấu khẩu với sếp rồi!”
“…”
Tôi liếc xéo ấy, giả vờ hờn dỗi:
“Bây giờ vừa có tiền, vừa có tài, biết bao muốn bám lấy ấy chứ.”
Thẩm Diệu đặt quyển sách xuống, chăm tôi:
“Nhưng không phải ai cũng từng thấy dáng vẻ chật vật nhất của . Cũng không phải ai cũng dám bán đi kỷ vật của mẹ mình để cứu .”
Tôi sững sờ— ấy biết tất cả sao?
Anh ấy mỉm , dịu dàng vuốt má tôi:
“Từ giây phút đầu tiên gặp em, đã biết rằng mình sẽ không bao giờ buông tay.”
Lúc đó, mặt trời rực rỡ, ấy đứng bên đường, đưa tôi về nhà.
Ánh hoàng hôn đổ dài, bóng lưng ấy cao lớn mà vững chãi.
Nếu một thiên kim tiểu thư một chàng trai nghèo là một canh bạc, thì tôi chính là một con bạc liều lĩnh không thèm chồng bài.
Nhưng may mắn thay
Chúa chưa từng để tôi thua cuộc.
(HẾT.)
Bạn thấy sao?