Thiếu Gia Bắc Kinh [...] – Chương 6

22

Kỳ nghỉ bắt đầu, Tạ Chước chào bà nội rồi lại theo tôi về nhà.

“Niệm Kiều, có gì nặng nhọc cứ để Tạ Chước , thằng bé này khoẻ lắm.”

Tạ Chước cúi người ôm bà, giọng có chút bất lực: “Bà ơi, bà là bà nội ruột của con mà.”

Vừa về tới làng, bà tôi biết Tạ Chước đến nên cố ra chợ mua hẳn cá với thịt về.

Bà sống một mình, không khi nào dám tiêu pha, đã nhiều lần bà vẫn cứ chắt chiu, tiết kiệm.

Tạ Chước người sửa lại nhà tắm, lắp cả máy sưởi, từ nay tắm rửa vào mùa đông cũng không lo bị cảm lạnh vì gió lùa.

Đêm ấy, trước khi đi ngủ, bà còn cảm thán.

“Tạ Chước là một đứa trẻ tốt, giao cháu cho nó, bà yên tâm.”

“Nếu hai đứa muốn tốt nghiệp xong rồi cưới, bà cũng không ngăn cản, chỉ là bà chẳng có khả năng chuẩn bị của hồi môn gì cho cháu, bà sẽ khâu cho cháu vài cái chăn nhé. Đến mùa thu hoạch, bông tươi tốt lắm, ấm hơn mấy cái chăn mua ngoài tiệm nhiều.”

Tôi ngửi thấy mùi quen thuộc trên chăn của bà, không kìm mà vòng tay ôm lấy bà. Những năm qua, lưng bà ngày càng cong xuống.

“Bà ơi, đừng , bà mạnh khỏe là món quà cưới tuyệt nhất của cháu rồi.”

Bà vỗ nhẹ tay tôi, khẽ : “Ngủ đi, bà vẫn khỏe.”

Mơ màng chìm vào giấc ngủ, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc ngoài cửa sổ. Tôi ngồi dậy, mở cửa sổ.

“Nửa đêm không ngủ, ?”

Tạ Chước dựa vào khung cửa, ra hiệu lên bầu trời, giọng đầy phấn khích: “Tối nay trăng to lắm, cả trăm năm mới có một lần, gọi em dậy ngắm.”

Tôi ngẩng đầu, trên bầu trời bao , mặt trăng lớn bất ngờ, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống sân, giống như khung cảnh tuổi thơ.

“Trăng to thế này, chỉ ở trên núi mới thấy .”

Tạ Chước cảm thán, giống như đứa trẻ chưa từng thấy thế giới. Tôi cũng tựa vào cửa sổ, ngắm bầu trời đêm, tiếng dế kêu trong sân tạo nên cảm giác mơ màng như giấc mộng.

Tạ Chước quay sang, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng. Tim tôi lỡ một nhịp, đôi môi chạm khẽ xuống, lần này mềm mại và đắm say. Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, đổ chậu cây để trên bậu cửa, khiến bà tỉnh giấc: “Có chuyện gì đấy?”

Trong tích tắc, tôi vội đẩy Tạ Chước ra, mỉm , rút lui.

“Con cũng không biết, quanh mà chẳng thấy gì.”

Tôi lườm Tạ Chước, ra hiệu bảo về ngủ, chỉ vào điện thoại. Tôi mở tin nhắn.

— Hôn một cái mà như gián điệp, sợ gì chứ, đâu phải không chịu trách nhiệm.

Bà xoay người, lẩm bẩm: “Có lẽ là chuột to, mai bà đi mua thuốc chuột, nó lộng hành quá rồi.”

— Chúc ngủ ngon, con chuột to lén hôn người ta ở cửa sổ.

23

Bố tôi đã trả hết nợ cho người bị thương, cuộc sống dần trở nên tốt đẹp hơn. Tôi viết giấy nợ cho Tạ Chước, chỉ qua rồi xé luôn.

“Em có thể đừng bày vẽ thế này không? Nếu thật sự muốn đền đáp , thì hôn nhiều vào.”

Nói xong, mặt dày áp sát vào tôi, tôi bật , giơ lưỡi hái lên: “Mau đi cắt cỏ lợn!”

“Kiếp trước nợ em à?”

Anh bực bội lẩm bẩm, rồi thoăn thoắt cắt cả một bó cỏ to.

Giữa thiên nhiên bao , tiếng chim hót trong trẻo, mặt trời rực rỡ, lòng tôi vẫn bừng cháy như thuở ban đầu gặp .

Người con trai tôi thích, thật sạch sẽ và thuần khiết, xuất thân cao quý lại có thể sống giản dị. Ăn đủ sơn hào hải vị, vẫn sẵn sàng cùng tôi ngồi giữa bãi cỏ lau để ăn khoai nướng.

Anh từng trải qua những ngày tối tăm nhất, và tôi may mắn vì đã ở bên khi muốn từ bỏ tất cả.

(Hết chính truyện)

[Phiên ngoại: Góc của Tạ Chước]

1

Từ khi về từ Mỹ, tôi đã buồn bã rất lâu.

Bố mẹ đều tôi đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, còn em trai em còn nhỏ, không thể thiếu bố mẹ.

Buồn thật, họ đã không cần tôi, sao còn sinh ra tôi gì?

Họ có xin phép tôi không?

Bà nội là người thương tôi nhất, ngày nào cũng ngồi trước cửa phòng tôi, sợ rằng tôi sẽ điều dại dột.

Khi tôi chán nản, muốn bỏ cuộc, thì có một người tên là Khang Niệm Kiều xuất hiện.

Chỉ một bức ảnh đồng đơn giản, mà khiến tôi tò mò về thế giới của ấy.

Sao có người có thể dậy từ bốn, năm giờ sáng để việc, vẫn có thể vui vẻ đến ?

Cô ấy có một nguồn năng lượng mãnh liệt khiến tôi không thể không muốn đến gần.

Vì muốn học chung trường với ấy, tôi cũng bắt đầu dậy sớm và việc chăm chỉ.

Ý nghĩ muốn chết của tôi cứ thế dần dần tan biến khi tôi nỗ lực học hành để thi đỗ vào H Đại.

2 Ngày đầu tiên nhập học, tôi đã thấy Khang Niệm Kiều, tôi còn giúp ấy mang hành lý.

Sau đó, tôi phát hiện ra chúng tôi học cùng lớp. Cô ấy ngồi ở góc lớp, trông như kiểu người sợ giao tiếp xã hội.

Tôi cố ý lách qua đám đông, vượt qua mấy chỗ trống, rồi ngồi xuống cạnh ấy.

Cô ấy có hơi không thoải mái, liền kéo sách trên bàn về phía mình.

Tôi liếc qua và thấy cuốn sách của ấy, bắt đầu mở lời:

“Em thích Murakami Haruki à? Em đã đọc cuốn Kafka bên bờ biển của ông ấy chưa?”

Đôi mắt ấy lập tức sáng lên, và chúng tôi trò chuyện về nội dung cuốn sách suốt cả buổi.

Cô ấy đúng là giống với ấn tượng của tôi: hơi nhiều, mà cũng dễ dàng phấn khích, ha ha.

Sau đó, ngày nào tôi cũng tìm cách mang đồ ăn ngon cho ấy, ấy luôn từ chối, hoặc từ chối không thì hôm sau lại đem cái gì đó khác để đổi lại.

Dường như ấy có vẻ sợ nhận sự quan tâm từ người khác.

Khi tôi dẫn ấy đi ăn ở nhà hàng ngoài trường, ấy lúc nào cũng ngại ngùng, lí nhí bảo: “Đắt quá, chúng ta đi thôi.”

Tôi nhận ra môi trường sống của chúng tôi khác nhau. Với tôi những thứ đó là bình thường, với ấy thì lại là xa xỉ.

tôi chọn ăn cùng ấy ở căng-tin trường và bảo ấy rằng gia đình tôi cũng bình thường thôi, ấy lại trở nên thoải mái hơn.

Sau đó, trong ngày hội thể thao của trường, ấy vừa hoàn thành 300m thì tụt huyết áp và ngất ngay tại vạch đích.

Tôi bế ấy vào phòng y tế và tỏ :

“Em mà không quen thì sẽ không yên đâu, cả trường đều thấy bế em rồi đấy.”

Có chút ép buộc, ấy đỏ mặt chui tọt vào chăn.

“Mất mặt chết đi !”

Đáng thật, lúc nào rồi mà còn ngại thế này.

Tôi kéo chăn ra, ghé sát khuôn mặt đỏ hây hây của ấy, rồi hôn ấy.

3 Khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, mọi người trong lớp đều thấy thật kỳ diệu.

Đặc biệt là mấy đứa cùng phòng tôi, chúng nó gần như sốc nặng.

“Mày sao lại thích Khang Niệm Kiều ? Hồi trước mày từ chối lời tỏ của Hác Mạch Lệ, tao cứ tưởng mày kén chọn lắm cơ.”

Tôi phì : “Khang Niệm Kiều tốt hơn Hác Mạch Lệ cả trăm lần, mắt tụi mày có vấn đề à? Đừng suy diễn linh tinh.”

“Này, em chỉ lo cho mày thôi, sao nặng lời thế.”

“Nếu là em thật sự, thì chúc phúc là đủ rồi, chuyện liên quan đến tao gì?”

Thế là chúng tôi lao vào đánh nhau.

Chuyện này khá ầm ĩ, tôi đập vỡ máy tính của nó, rồi giáo viên chủ nhiệm cũng phải đến.

Khi tôi đến bệnh viện để băng bó vết thương, Khang Niệm Kiều lo lắng chạy đến, vừa thổi vết thương vừa mắng tôi sao lại đánh nhau.

Tất nhiên tôi không kể cho ấy nghe những lời khó nghe mà bọn kia .

Nhìn ấy cứ lải nhải, tôi ôm chặt ấy vào lòng và tự nhủ, cả đời này phải bảo vệ ấy như một nàng công chúa.

Không để ai dám ức hiếp hay chê bai ấy.

Nhưng buồn là chẳng bao lâu sau, ấy lại đề nghị chia tay tôi.

4 Sau khi chia tay, tôi tức giận đến mức suýt xóa luôn liên lạc của ấy, lại không nỡ.

Tôi không tin là ấy không còn cảm với tôi. Quả nhiên, khi đến nhà ấy, tôi mới hiểu nguyên do.

Bà nội kể hết chuyện gia đình ấy cho tôi nghe.

“Niệm Kiều về nhà là trốn trong phòng khóc suốt, bà hỏi mà nó không chịu .”

“Về sau nghe lỏm qua điện thoại, bà mới biết hai đứa chia tay rồi.”

“Ba nó cũng là một gánh nặng với nó. Nó có lòng tự trọng cao, không muốn cháu biết những chuyện này, càng không muốn liên lụy đến cháu.”

Đúng là kiểu ngốc nghếch mà Khang Niệm Kiều sẽ .

Không còn cách nào khác, vợ nhà mình thì mình phải chiều, còn sao nữa.

5 Lúc trước, tôi dự định trong buổi sinh nhật sẽ tỏ lại với Khang Niệm Kiều.

Tôi gọi hết mấy em ở trong và ngoài nước về, muốn mọi người chứng kiến và tạo chút ý nghĩa cho ấy.

Ai ngờ ấy lại bỏ trốn vào phút chót.

Nghĩ lại vẫn thấy tức, tôi mất mặt với bè.

Dù bây giờ đã kết hôn rồi, mấy thằng vẫn lấy chuyện hôm đó ra trêu tôi.

Khang Niệm Kiều lại tôi trẻ con. Giờ ấy giỏi lắm rồi, kỹ sư giỏi đấy, bận bịu lắm.

Tôi tắm xong nằm dài trên giường, khoe cơ bụng tám múi mà chả đổi một cái liếc mắt của ấy.

“Giám đốc Khang, hiện là 1 giờ 37 phút sáng rồi, định khi nào mới đoái hoài đến tôi đây?”

“Bận, không rảnh.”

Đấy, kiệm lời thế đấy.

Ai mà ngờ cuộc sống sau hôn nhân của tôi lại thành ra thế này, phải lấy lại phong độ thôi.

“Anh cho em một phút, mau lên giường, sẽ không cho em cơ hội thứ hai đâu.”

Khang Niệm Kiều ngừng gõ máy tính, hít một hơi sâu, quay đầu tôi.

“Em cho một cơ hội, nuốt lại lời vừa rồi đi.”

Lại dùng chiêu này à? Tôi bật , đứng dậy và bế ấy lên ngay.

Chiều ấy nữa thì kế hoạch sinh em bé mà bà nội dặn sẽ bị lùi lại mất.

“Anh định gì hả, Tạ Chước?”

Cô ấy đỏ bừng mặt vì giận, tôi thả ấy xuống giường, khiến ấy á khẩu không thốt nên lời.

Tôi mỉm , cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi ấy.

“Em không chịu mềm mỏng thì dùng biện pháp mạnh thôi.”

6 Hôm sau, khi đến đón ấy tan , tôi gặp Hác Mạch Lệ dưới tòa nhà công ty.

Cô ta béo hơn trước, nghe giờ tiếp quản công ty của bố, cũng coi như ăn ra hồn.

Nhưng cái vẻ cay nghiệt thì chẳng thay đổi chút nào. Cô ta tôi từ đầu đến chân rồi :

“Lâu rồi không gặp, Tạ Chước, thiếu gia Bắc Kinh giờ thành tài xế rồi à?”

“Không còn cách nào khác, tôi muốn chiều vợ mình. Còn , lấy chồng rồi mà vẫn phải tự lái xe đi sao?”

Cô ta tức đến mặt tái xanh tái xám, rồi lại trở lại vẻ mặt gượng gạo.

“Ly dị rồi. Đâu phải người đàn ông nào cũng chiều vợ như . Nhưng tôi có một chuyện bao năm vẫn không hiểu, muốn hỏi chút.”

“Hỏi đi.”

Hác Mạch Lệ vuốt mái tóc dài, ngẩng lên tôi: “Anh và tôi mới xứng đôi, nếu không phải là tôi thì là ai cũng , sao lại là Khang Niệm Kiều? Cô ấy đã cứu mạng à?”

“Đúng rồi.”

Cô ta khẩy: “Anh đừng nữa, tôi đang nghiêm túc đấy.”

“Cô ấy đúng là đã cứu mạng tôi, đó không phải lý do duy nhất.”

“Nói ấy hiền lành chăm chỉ thì quá nông cạn. Tôi chưa từng nghĩ đến lý do. Tôi chỉ biết ấy là Khang Niệm Kiều, ngoài ấy ra thì ai cũng không .”

Tôi ngước lên, thấy Khang Niệm Kiều đang bước ra sảnh với đôi giày cao gót, tôi gật đầu ra hiệu với ấy: “Cô ấy kìa!”

Hác Mạch Lệ quay lại ấy một cái, rồi : “Thôi không phiền đôi vợ chồng trẻ nữa, tôi đi đây.”

Khang Niệm Kiều bước tới, im lặng ngồi vào ghế lái phụ.

Tôi vừa ngồi xuống, liền quay sang ấy: “Sao ? Ai bắt nạt em, để xử hắn cho.”

“Là đấy! Tự mình đánh chết đi là vừa!”

Khang Niệm Kiều mở túi xách, lấy một mẩu giấy ném cho tôi. Tôi nhặt lên xem, trên que thử thai hiện rõ hai vạch.

Khóe miệng tôi kéo rộng đến tận mang tai, hạnh phúc ôm chặt ấy.

“Đánh chết thì ai ba của con chúng ta đây.”

“Em định tháng sau đi công tác, xem ra kế hoạch đổ bể rồi…”

Cô ấy bực bội cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên hít một hơi thật sâu: “Chồng à, em chưa chuẩn bị xong, em thấy sợ.”

Tôi nắm tay ấy an ủi: “Việc ở trung tâm chăm sóc mẹ bầu đã có lo, bỉm tã thay, con dỗ, còn sữa… vẫn là em phải cho bú.”

Cô ấy phì , ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

“Lấy thật tốt, bao nhiêu năm rồi em chẳng phải lo lắng điều gì.”

“Vì em đã cứu mạng đấy.”

“Cút đi.”

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...