Lục Đình Thâm nhíu chặt mày, nổi cáu:
“Làm sao, sao! Ngoài câu này ra còn biết gì khác không?”
Toàn bộ khí thế năm xưa đã biến mất, ông cúi đầu, mệt mỏi :
“Tư Tư sai thì phải chịu . Là do chúng ta dạy hư nó.”
“Năm ngày tạm giam thôi, chẳng phải chuyện lớn gì.”
Nhưng với Lục Tư Tư, đó lại là cú sốc.
Sau khi trở về, cả người như biến thành người khác:
“Lục Đình Thâm, ông vô dụng quá. Chẳng phải ông sẽ không để tôi gặp chuyện gì sao?”
Ông kinh ngạc mở miệng định giải thích, Lục Tư Tư đã chẳng thèm nghe.
Cô gom toàn bộ trang sức, kéo vali đi thẳng ra cửa.
Mạnh Tình khóc lóc ngăn lại:
“Tư Tư, con định đi đâu?”
Sắc mặt Lục Tư Tư lạnh tanh, không còn là con ngoan ngoãn nữa, đẩy thẳng mẹ mình:
“Tôi không phải Lục Tư Tư, tôi tên Trần Gia Gia. Thấy nhà các người giàu, tôi mới về nhận.”
“Tưởng có thể sống đời tiểu thư nhà giàu, ai ngờ công ty to cũng bị các người cho sập, còn bà – một Ảnh hậu ba năm mà chỉ nhận 4 cái show. Vô dụng!”
“Tôi chơi chán rồi! Tôi phải về nhà họ Trần. Nhà tôi đền bù giải tỏa, tôi về để lấy nhà, lấy tiền.”
Nhìn cảnh này, tôi không nhịn mà thành tiếng.
Đúng là quá kịch tính.
Mạnh Tình chết lặng, không dám tin con thương sáu năm nay lại là người như thế.
Bà kéo chúng tôi đi theo đến nhà họ Trần, định đưa Lục Tư Tư về.
Vừa đến, đã nghe thấy Lục Tư Tư đang kể lể với cả nhà họ Trần:
“Ba mẹ bên đó lúc nào cũng thiên vị em , không hề thích tôi.”
“Họ để em tôi ở phòng công chúa, còn bắt tôi ở gác mái, không mở máy lạnh.”
“Họ đuổi hết người giúp việc, bắt tôi ngày ba bữa nấu cơm cho em. Chỉ cần quên nấu là bị đánh nhừ tử.”
“Em không muốn tham gia show thì bắt tôi thay, bị chửi khắp mạng.”
“May mà tôi lớn rồi mới chạy về . Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, con chỉ nhận mẹ thôi. Con ghét cái nhà đó.”
Nghe xong, người nhà họ Trần giận dữ mắng xối xả Lục Đình Thâm và Mạnh Tình.
Mạnh Tình khóc, định lao lên cãi lý:
“Tư Tư, con sao lại thế ? Bao nhiêu năm nay, mẹ và ba coi con là số một, cái gì tốt cũng nhường con trước, sao con có thể những lời vô ơn này?”
Lục Tư Tư rơi nước mắt còn dữ dội hơn:
“Con chỉ sự thật thôi.”
Gân xanh trên cổ Lục Đình Thâm nổi hằn lên.
Cô ta nép sau lưng mẹ Trần, diễn y như mẹ ruột mình:
“Ba, xin ba đừng đánh con.”
Người nhà họ Trần lập tức đứng chắn trước mặt ta, lớn tiếng:
“Sao? Tổng tài Lục mà cũng đánh con à?”
Lục Đình Thâm muốn phản bác, ánh mắt lại lướt đến tôi.
Tôi bình thản lại.
Ông hít sâu, quay mặt đi, kéo Mạnh Tình:
“Thôi, coi như nhà chúng ta không có đứa con này.”
Trên đường về, Mạnh Tình im lặng suốt chặng đường.
Không khí trong xe yên tĩnh đến mức tôi sắp ngủ gục.
Bỗng bà bật khóc:
“Tư Tư sao lại thành ra thế này?”
“Con bé sao lại thành ra như thế?”
Khóc một hồi, bà quay sang tôi:
“Niệm Niệm, mẹ xin lỗi. Là mẹ có lỗi với con.”
Tôi bực bội rút tai nghe, bật nhạc nhẹ và nhắm mắt ngủ.
Tôi đã không cần của họ từ lâu rồi.
Về đến nhà, Mạnh Tình tức giận gom hết đồ của Lục Tư Tư còn sót lại vứt hết ra ngoài.
Sau đó tự mình dọn dẹp, chuyển hết đồ của tôi từ gác mái về căn phòng cũ.
“Niệm Niệm, mẹ xin lỗi. Từ giờ ba mẹ chỉ còn mình con là con , căn phòng này mãi là của con.”
“Tha thứ cho ba mẹ nhé, cho ba mẹ thêm một cơ hội không?”
12
Tôi chỉ nhạt, không trả lời.
Ngày hôm sau, tôi một mình đến Thượng Hải, ở khách sạn chờ nhập học.
Trường tôi ở ký túc xá bốn người.
Một cùng phòng tính cách hoạt bát, vừa vào đã chào hỏi khắp lượt.
“Bạn tên Lục Niệm Niệm à, thế có phải có chị tên Lục Tư Tư không?”
“Nói mới nhớ, dạo trước có tên Lục Tư Tư nổi tiếng lắm, hai người còn hơi giống nhau nữa đó.”
Tôi lắc đầu:
“Mình không có chị.”
“Thế sao ba mẹ đặt tên là Niệm Niệm ?”
“Tôi cũng chẳng có ba mẹ. Tôi là trẻ mồ côi.”
Cô ấy ngập ngừng, áy náy:
“Xin lỗi nha.”
“Không sao, sắp tới tôi sẽ đổi tên.”
HẾT
Bạn thấy sao?