Thiên Vị – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/thien-vi/chuong-1

【Đúng đó, trước giờ mình không dám vì toàn người bênh, rõ ràng là họ thiên vị. Niệm Niệm trở nên cực đoan cũng vì luôn bị so sánh với Tư Tư.】

【Tư Tư cũng chẳng phải hiền lành gì, toàn gài bẫy Niệm Niệm.】

【Tôi thấy con út thật sự đáng thương. Làm cha mẹ lần đầu khó đấy, con cái cũng chỉ con một lần thôi mà.】

【Tôi nghi mấy bình luận trước toàn là mấy ông bố bà mẹ giống Lục Đình Thâm và Mạnh Tình.】

【Hu hu đúng , đừng mắng con bé nữa. Cá nhỏ cá nhỏ bơi thật nhanh, bốn phương tám hướng đều tự do.】

Tôi chằm chằm dòng bình luận cuối cùng rất lâu.

Cá nhỏ cá nhỏ bơi thật nhanh, bốn phương tám hướng đều tự do.

Ừ đúng .
Sắp 18 tuổi rồi.
Sắp thi đại học rồi.
Tôi phải rời khỏi nơi này.
Ra ngoài… và sẽ không bao giờ quay về nữa.

7

Từ hôm hôm đó tôi trút hết bực bội ra xong, những dòng bình luận kia chưa từng xuất hiện trước mắt tôi nữa.

Ngày thi đại học, Lục Đình Thâm và Mạnh Tình ăn mặc chỉnh tề, chỉ để cổ vũ Lục Tư Tư:

“Tư Tư cố lên, mẹ tin con là giỏi nhất.”

“Đừng căng thẳng, thi không tốt cũng không sao, ba sẽ cho con đi du học. Con là con ba, ba sẽ cho con những gì tốt nhất.”

……

Tôi lạnh mặt đi vào phòng thi.

Tưởng rằng trái tim mình đã chai sạn, chẳng còn xao gì vì họ nữa, nghe thấy những lời này, tôi vẫn không kiềm mà mất tập trung.

Ngày xưa, khi tôi còn nhỏ, hình như họ cũng từng những lời này với tôi.

Bóng râm của tán cây trên đầu đột nhiên biến mất, ánh nắng gắt chói lòa chiếu thẳng vào mắt khiến tôi bừng tỉnh.

Chắc là tôi nhớ nhầm.

Có lẽ do căng thẳng thi cử quá mà sinh ra ảo giác.

Tôi lắc đầu, ép mình tỉnh táo lại.

Kỳ thi này là cơ hội quan trọng nhất đời tôi, tuyệt đối không để sai sót.

May mắn thay, trời không phụ người.

Khi có kết quả, ngoài top 2, các trường khác gần như tôi muốn chọn trường nào cũng .

Mạnh Tình lần đầu tiên chủ tìm tôi.
Bà gửi cho tôi vài tấm ảnh dây chuyền.

“Tư Tư, con thấy cái nào đẹp, mẹ mua tặng hai chị em quà tốt nghiệp nhé?”

Rõ ràng trước giờ tôi đã quyết tâm không nhận bất cứ thứ gì từ họ, mà lúc này, trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh sợi dây chuyền mà Lục Tư Tư đeo trên cổ.

Tôi chọn một mẫu gần giống hệt mẫu của ta:

“Con thích cái này.”

Mạnh Tình trả lời rất nhanh:
“Cái này đẹp lắm, Niệm Niệm, con có mắt thật.”

Còn chưa kịp vui, tin nhắn tiếp theo đã đến:

“Nhưng Tư Tư đã có một sợi màu tương tự rồi.”

“Hay cái sợi vàng phỉ thúy này cũng đẹp, chị con chắc sẽ thích. Mẹ mua hai sợi giống nhau nhé, cho hai chị em cặp dây chuyền song sinh.”

Tôi lặng người mấy giây, sau đó tắt máy, không trả lời nữa.

Tự rước lấy nhục, tôi sẽ không bao giờ tự lần nữa.

Cất điện thoại, tôi đến quán trà sữa nơi mình thêm.

Một cùng lớp thấy tôi đến, đưa cho tôi một cái bánh nhỏ:

“Chúc mừng sinh nhật.”

Tôi ngẩn người.

Đã sáu năm rồi tôi chưa từng có sinh nhật.

Đến nỗi tôi gần như quên mất ngày sinh của mình.

Từ khi Lục Tư Tư trở về, lấy lý do ghét ngày đó, ta đã đổi ngày sinh nhật của mình thành ngày nhận về nhà họ Lục.

Kể từ đó, sinh nhật của tôi cũng biến mất luôn.

Hóa ra, không , vốn dĩ đã có dấu hiệu từ lâu.

Nhìn cái bánh nhỏ hơi run run, nữ ấy đỏ mặt:

“Xin lỗi nha, mình không có nhiều tiền để mua đồ đắt tiền, cậu đừng chê nha?”

Tôi vội vàng nhận lấy:
“Không, mình vui lắm. Cảm ơn cậu, đã chúc mừng sinh nhật 18 tuổi của mình.”

Ăn suốt 6 năm bánh sinh nhật của Lục Tư Tư, cuối cùng đến năm 18 tuổi, tôi cũng ăn chiếc bánh của riêng mình.

Tôi mở điện thoại, kỹ ngày tháng một lúc lâu.

Từ nay về sau, mỗi năm đến ngày này, tôi sẽ tự tổ chức cho chính mình.

Tôi sẽ không bao giờ quên sinh nhật của bản thân nữa.

8

Trong những ngày đăng ký nguyện vọng đại học, tôi chuyên tâm tìm hiểu các trường.

Lục Đình Thâm bước vào căn phòng nhỏ của tôi, đứng sau lưng tôi:

“Con không cần tìm hiểu gì. Ba mẹ đã tính rồi, sẽ cho hai chị em ra nước ngoài.”

Tôi khựng lại, lắc đầu:
“Con không đi du học.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...