“Em giận vì ba mẹ đưa chị đi ăn mà không gọi em à? Xin lỗi nha, là chị sai, đáng ra chị không nên về giành ba mẹ với em.”
Quả nhiên, ba tôi càng thêm tức giận, túm lấy dây nịt lao tới đánh.
Tôi đau quá lăn lộn dưới đất, khóc nức nở:
“Con ăn! Con ăn! Đừng đánh nữa! Con xin ba, đừng đánh con nữa…”
【Đúng đó, tổng tài Lục còn sợ con út đói, nên mới gói cơm hải sản về. Con thế mà cũng giận?】
【Nhìn tổng tài Lục giận thế kia mà tôi cũng muốn khóc theo, con út gì mà ghi thù dữ chứ.】
【Hai cha con này đúng kiểu oan gia! Nuôi đứa con không biết điều đúng là hao tổn thọ!】
Cơm chiên đầy ắp dứa — mà tôi lại bị dị ứng với dứa.
Nhưng tôi không dám .
Vì Lục Đình Thâm vẫn cầm dây nịt đứng sau lưng tôi.
Tôi vừa khóc vừa ăn hết bát cơm, còn lại vài miếng dứa chưa đụng đến.
“Em không thích dứa à? Chị cố để dành phần ngon nhất của cơm chiên hải sản lại cho em đấy.”
Lục Đình Thâm nghe liền lại gần, tôi vội vàng bốc lấy mấy miếng dứa trong bát, nhét vào miệng ăn ngấu nghiến.
Lúc này ông mới chịu dừng lại.
Tôi nghĩ mình ăn xong rồi thì có thể tha.
Nhưng Lục Tư Tư lại đột nhiên toáng lên:
“Mẹ ơi! Em mất tranh của con rồi! Ngày mai con phải nộp bài dự thi!”
Cả mẹ và chị lục tung nhà tìm tranh, tất nhiên là không thấy, mẹ quay sang gặng hỏi tôi:
“Niệm Niệm, tranh của chị đâu? Chị con phải nộp bài thi rồi, đừng có bướng bỉnh giấu tranh của chị.”
Tôi ngẩng đầu mẹ, lạnh giọng: “Cô ta có biết vẽ đâu mà thi cái gì?”
Không ngờ câu đó lại vô mở đường cho Lục Tư Tư, ta ra vẻ đáng thương:
“Từ nhỏ con đã bị bắt đi, lớn lên ở vùng quê, đâu có cơ hội học vẽ. May mà ba mẹ tìm con, còn cho con học lớp hội họa truyền thống.”
“Con học muộn hơn em, vẽ không đẹp bằng, sao em lại chị không biết vẽ?”
Lục Đình Thâm chưa kịp cất dây nịt đã vung tiếp lên lưng tôi:
“Còn dám coi thường chị mày hả?”
“Sao con lại thành ra thế này? Sao lại chẳng hiểu chuyện chút nào ?”
Tôi ôm vai, nước mắt giàn giụa, ông:
“Nếu không tin thì để ta vẽ thử đi! Cô ta toàn chơi bời trong lớp vẽ, có học hành gì đâu!”
Đáp lại tôi là hai nhát roi nữa:
“Còn dám bôi nhọ chị con? Đúng là bị ba mẹ nuôi lệch rồi!”
【Haiz… tổng tài Lục đỏ cả mắt rồi, đánh con mà lòng cũng đau chứ đâu có vui gì.】
【Giáo dục con cái là chuyện khó nhất, không đánh thì không nghe, đánh thì lại bị mắng.】
【Trời ơi! Tổng tài khóc rồi! Tôi thấy nước mắt của ông ấy rơi xuống thật kìa!】
Ông ấy đánh tôi cũng sẽ khóc sao?
Tôi muốn ngoái đầu lại , thì dây nịt lại quất lên lưng tôi một lần nữa.
Giọng Lục Đình Thâm lạnh băng như dao cắt:
“Sao? Còn chưa phục hả?”
Tôi cúi gằm mặt.
Lũ lừa đảo.
Mấy cái bình luận bay đó toàn là lũ lừa đảo.
4
Mẹ đỏ hoe mắt đi theo tôi vào phòng.
“Niệm Niệm, sao con lại bướng như ? Con và chị đều là con ngoan của ba mẹ, con không thể hòa thuận với chị một chút à?”
Tôi thật sự không biết còn phải hòa thuận thế nào nữa.
Tôi đã nhường nhịn đến thế rồi, mà Lục Tư Tư vẫn không tha.
Tôi từng muốn chuyện thẳng thắn với ba mẹ, bình luận lúc nào cũng ba mẹ tôi, bảo tôi phải dịu xuống, phải tâm sự với họ.
Tôi đã theo.
Nhưng mỗi lần một lúc, cuối cùng mọi chuyện đều biến thành lỗi của tôi.
Họ cho rằng tôi không dung nổi chị, rằng tôi nuông chiều quá hóa hư, không biết cảm thông.
Tôi lạnh mặt gạt tay mẹ đang định bôi thuốc.
Nước mắt mẹ rơi còn nhiều hơn cả vết thương trên người tôi.
“Niệm Niệm, ngay cả mẹ con cũng giận luôn sao?”
“Con nhất định phải xa cách mẹ thế này à? Để mẹ bôi thuốc cho con không?”
“Lát nữa mẹ sẽ với ba con, dù sao cũng không đánh con như . Con cũng là máu thịt trong người mẹ, ba con không xót thì mẹ cũng xót.”
Lời của mẹ vừa khóc vừa nghẹn mũi tôi cay xè.
Thật sao? Họ thật sự còn biết thương tôi sao?
Tay tôi siết chặt vạt áo rồi từ từ buông ra, để mặc mẹ vừa khóc vừa bôi thuốc.
Sau khi mẹ đi, tôi nằm sấp trên chiếc giường nhỏ gác mái, lưng nóng rát, không sao ngủ nổi.
Một đêm dài đằng đẵng, trời cuối cùng cũng sáng.
Tôi rửa mặt, đeo cặp xuống nhà, thấy ba người họ đang ngồi ăn sáng.
Bạn thấy sao?